Chương trước
Chương sau
Sau vài phút bị tra tấn tinh thần, tôi chán nản quắc mắt khóa mồm Phạm Khánh Việt lại:

"Bây giờ một là mày câm mồm, hai là bài 15 phút toán tí nữa mày tự làm."

Số là tôi không có lời giải thích hợp lý nào cho việc Đức ký tên của nó vào sổ ký mượn của lớp tôi, còn Việt thấy tôi câm nín lại càng tin vào nghi ngờ của nó hơn. Nó một mực cho rằng tôi và Đặng Trần Minh Đức đang yêu nhau trong khi hôm qua là ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau và còn không có nổi một câu thoại.

Việt chẳng có vẻ gì là sợ sệt trước câu dọa của tôi, vẫn liên tục tung ra mấy cái luận điểm của nó:

"Chúng mày không yêu nhau thì sao thằng Đức phải ký hộ mày?"

"Mà hai đứa này yêu nhau lâu chưa? Mới vào trường hai tuần thôi mà?"

"Hay chúng mày yêu nhau từ trước đấy?"

"..."

Tôi cảm thấy mình nên tung một tin đồn tình ái với Song Hye Kyo để ngăn cái scandal thích thủ khoa này lại.

Tuyệt vời là ngay sau đấy hội Đăng Đạt kéo đến lôi bạn Việt của tôi đi đá bóng nên tôi thoát khỏi sự tra tấn của nó. Tôi bước một bước 2 bậc thang, nhanh chân vào lớp đập bộp sổ đầu bài xuống bàn Cao Thanh Hà, con bé giật mình chửi tôi mấy câu mới nhích mông chừa chỗ cho tôi:

"Mày có bị điên không, tim tao yếu mà c.."

"Tao vừa gặp Đặng Trần Minh Đức ở phòng Đoàn." Tôi ngắt lời nó.

Hà ngay lập tức nhìn tôi như thấy sinh vật lạ, mồm bật mode hóng 100%:

"Mày gặp nó á? Ở đâu? Làm gì nhau không?"

Hà liếng thoắng, tôi nhanh chóng bịt mồm nó lại:

"Làm sao mà làm gì được nhau, còn chẳng nói với nhau câu nào cơ, nhưng mà tao cứ thấy sao sao ấy."

"Sao là như nào? Mày kể chi tiết xem nào."

Thấy giọng tôi như sắp khóc đến nơi, con bé cũng nghiêm túc hơn, nhưng hỏi vậy chẳng khác nào làm khó tôi.

Tôi chán nản vò tóc:

"Thì tao đang lấy sổ đầu bài tự nhiên gặp, nó chống tay vào tủ xong nhìn tao."

"Sao nghe như biến thái thế?"

Hà nhăn mặt, nói tiếp:

"Mày có bị nhầm với tình tiết trong phim nào không đấy? Lậm Chiếc bật lửa và váy công chúa à? "

Lần này thì đến lượt tôi nhăn mặt:

"Tao thề là tao thấy thằng này rất quen, nhưng không nghĩ ra là gặp ở đâu. Mà quan trọng là thái độ của nó với tao rất lạ."

Hà vỗ vai tôi, ra giọng ngứa đòn:

"Ai như thế với mày tao còn hiểu, chứ Minh Đức thì tao không tin được. Thôi đừng buồn, ai chẳng có lúc ảo tưởng, tí tao mua bánh cho."

Tôi tủi thân quay sang trách nó:

"Mày không tin tao à?"

Hà chẳng có vẻ gì hối lỗi, nó còn thản nhiên như cái thằng quần trắng đấy mới là bạn của nó, còn tôi chỉ là muỗi:

"Rõ ràng, giờ bạn Đức ấy kể mày nhìn nó chằm chằm tao còn thấy hợp lý. Thử nghĩ xem, hot boy điểm cao nhất lịch sử trường THPT Nguyễn Tất Thành vừa vào trường đã được đăng hẳn ba bài vinh danh cá nhân trên page, lớp trưởng lớp chọn toàn khối đi học toàn chui ra không từ Porsche thì Mercedes, thiếu mỗi nước trải thảm đỏ cho nó đi thôi, làm gì có chuyện để ý mày.."

"Thôi mày câm mồm đi."

Tôi đứng dậy lê xác về chỗ. Hà còn muốn thuyết giảng thêm nhưng tôi vừa ngồi xuống thì trống đánh. Tôi gọi với nhờ Thùy Linh ngồi trên lấy sổ trên bàn Hà đặt lên bàn giáo viên giúp tôi rồi vặn xương cốt chuẩn bị cho năm tiết buồn ngủ.

Những tiết học đầu năm vốn chẳng có gì quan trọng, tôi cũng tự thấy mình không phải người kỷ luật học hành chăm chỉ nên cũng rất thoải mái tận hưởng cuộc sống nhàn rỗi.

Đấy là suy nghĩ của tôi trước khi cô Hiệu phó đi qua lớp thông báo tuần này bắt đầu học tuyển.

Ác mộng chưa dừng lại ở đấy.

Trong khi tôi cảm thấy việc bắt đầu học tuyển là đã đáng sợ lắm rồi thì đột nhiên lớp phó văn nghệ đập đến rung cả bàn tôi lên, thằng Nam đang ngủ bên cạnh cũng giật mình:

"Nguyệt Lam với Minh Nam vào đội văn nghệ 20/11 nhé, không được từ chối đâu đấy!"

Tuyệt vời! Vậy là những ngày nhàn nhã đã bị hai câu nói cướp sạch sành sanh.

Tôi không thể lấy lý do bận học tuyển để trốn vì căn bản cả lớp tôi đều học, chưa kể có nhiều đứa còn tham gia CLB nhưng vẫn bị lôi vào. Tôi cần một máy nhân bản vô tính để nhân một con Lam nữa ra đi tập văn nghệ thay cho tôi!

Nghĩ đến đây, tôi quay sang nhìn Nam:

"Mày từ chối cho tao đi."

Không ngoài dự đoán, nó dơ tay lên cốc đầu tôi một phát:

"Tao mà mở mồm là cô Mai chặt hạnh kiểm tao thật đấy."

"Mày sợ à?"

"Ừ, tao sợ."

...

"Mua Conan hả cưng?"

"Không ạ, em mua sách."

Tôi cười cười đáp lại chị thu ngân. Nếu không phải cái vụ học tuyển chết tiệt kia thì tôi đã không phải lết xác ra hiệu sách ở giữa cái trưa nắng thế này rồi!

Những lúc đến nhà sách tôi toàn thăm mấy em truyện tranh, nay mới có dịp mò tới gian sách giáo khoa mà tôi chẳng bao giờ nhìn tới. Tìm trên ngó dưới một lúc mới thấy em Lịch sử 12, nhưng khổ là sách này ế hay sao mà nhân viên xếp hơi sâu và cao.

Tôi còn đang dùng sức kéo nó ra giữa đám sách thì đột nhiên bị trơn tay, mất quán tính cả người đột nhiên giật ra sau, đập mạnh vào ai đó.

Vẫn còn toan quay ra xin lỗi, bỗng đập vào khoang mũi tôi là một mùi vani nhẹ, chính là cái mùi dấy lên cho tôi một cảm giác rất quen thuộc sáng hôm qua.

Nói đến đây thì ai cũng biết là tôi đang nói về ai rồi đấy.

Tôi quay lại, ánh nhìn của Đức làm tự nhiên tôi thấy không ổn.

"Tớ xin lỗi."

Tôi rời mắt khỏi nó, hơi cúi xuống ra ý xin lỗi. Quên mất là mình đang mua sách, tôi chạy như bay ra ngoài. Mới một buổi sáng mà tim tôi đã trật mấy nhịp thế này!

Mà sao tôi lại xưng tớ cậu nhỉ... Nghe cúng cơm quá đi mất!

Đến lúc tôi nhớ ra chưa tậu sách thì đã đặt chân đến trường, không kịp thời gian để quay lại nữa. Chán nản tự đập đầu mình mấy cái, tôi lại tiếp tục lết lên phòng tuyển, vừa đặt được mông xuống còn chưa kịp lân la mượn sách thì trống đánh.

Đúng một phút sau cô Yến dạy tuyển tôi đến, sau cô là một vài người nữa, trong đấy có Đức.

Không biết có phải tôi nhìn Minh Đức lộ liễu quá không, nó thản nhiên tiến đến an tọa ngay cạnh chỗ tôi.

Trời đất quỷ thần ơi!

Có trời mới biết tôi phải cố thế nào mới giữ được bình tĩnh không hét lên ngay trong lớp. Lấm lét quay sang thấy bạn tự nhiên như ruồi, còn chưa kịp mở cặp thì cô Yến trên bục giảng đã lên tiếng:

"Cảm ơn các bạn ngồi đây đã đăng ký học môn này, ngoài những bạn cô đã quen mặt thì có những bạn mới vào, cả những nhân tố vô cùng nổi bật như Thủ khoa k59."

Cô nhìn về phía Đức, gần một nửa lớp cũng bất ngờ ngó nó.

Cô ho nhẹ, nói tiếp:

"Đây là thế mạnh vô cùng lớn với tuyển Sử, năm nay ta đã có lợi thế, vì vậy càng phải thật sự nghiêm túc với môn mà mình chọn, dù các em đi đến vòng nào.."

Tôi nghe câu được câu mất, ngó sang thấy Đức cũng đang lơ đãng xoay bút, hình như nó cũng không thích mấy màn chào hỏi kiểu này.

Tôi cũng vậy. Đấy là trước khi nghe cô nói ai không có sách ra góc lớp đứng.

Đùa, mới là buổi đầu tiên thôi mà!!

Thế sự vừa căng thẳng thì cô bắt đầu xuống kiểm tra từng đứa. Tôi còn đang tiến thoái lưỡng nan, người bên cạnh đột nhiên đẩy một quyển sách mới toanh sang chỗ tôi. Vốn tưởng đây là sách của Đức, hơi ngại nên tôi định trả lại thì thấy trên bàn nó cũng có một quyển.

Là vô tình mua thừa, hay là..

Tôi lí nhí quay sang cảm ơn, Đức chỉ cười. Nó cười đẹp đến mức, tôi quên mất đây là người giật danh Thủ khoa và nhìn tôi đầy thách thức ngày hôm qua.

Thỉnh thoảng tôi không tự chủ được mà liếc sang phía Minh Đức, nó hình như cũng cảm nhận được, quay sang nhìn tôi nhưng tôi lại nhanh chóng nhìn sang phía khác.

Vậy là buổi học hôm đấy tôi chẳng tiếp thu được gì ngoài:

"Bạn nữ bàn đầu dãy ngoài cùng, bốn chữ tôi vừa nói là gì?"

"Đặng Trần Minh Đức ạ."

"..."

Lúc tan, tôi có trả lại sách cho Đức nhưng Đức lại đẩy sang chỗ tôi.

Tôi không phải kiểu quá sòng phẳng, nhưng cũng không dám nhận đồ của người chưa quen. Biết ý, tôi níu tay áo Đức, đại ý là xuống căng tin tớ mời cậu nước.

Minh Đức không từ chối, cứ thế đi cùng tôi, tôi không dám nói gì, cũng không dám hỏi Đức sao lại mua sách cho tôi.

Chắc chắn là vô tình thôi, tôi tự nhủ, vừa đặt chân đến cửa căng tin thì thủ khoa yêu dấu của tôi đột nhiên cất tiếng:

"Để tớ mua."

Chắc do đây là lần đầu Đức mở mồm với tôi nên tôi thấy hơi bỡ ngỡ, hồn bay lên tận tám tầng mây, cứ thể đứng nhìn xuống đất. Okay, đến tôi cũng tự thấy lúc đấy não tôi như bị chập ấy..

"Mày làm gì ở đây thế?"

Thình lình Phạm Khánh Việt từ đâu xuất hiện, cốc một phát vào đầu tôi. Sao bọn này cứ thích tác động vật lý con gái thế nhỉ?

"Việc nhà mày à?"

Tôi khó ở đáp lại. Việt còn đang định cốc tôi cái nữa thì Minh Đức cầm hai cốc nước đi ra.

Thôi chết cả lò tôi rồi.

"À.."

Việt lên tiếng, trước khi rời đi còn hết nhìn tôi ngó Đức rồi cười đểu:

"Lam có chồng tâm lý thật đấy."

Tôi như sắp chui đầu xuống đất, Đức thì chẳng thèm thắc mắc sao tự nhiên lại thành chồng tôi. Nó hướng cốc Cacao đánh đá về phía tôi, cười mỉm. Tôi cũng cười, đón lấy cốc Cacao từ tay Đức:

"Tớ cảm ơn nhé, cậu giỏi thật đấy, tớ thích loại này lắm."

Vừa đi vừa hút chùn chụt một lúc, suýt thì quên tôi kéo nó xuống căng tin để trả nợ, sao giờ lại thành tôi được bao thế này!

Định chờ thời cơ xin số tài khoản, đột nhiên Đức lên tiếng lần thứ hai, chỉ một câu nhưng làm tôi chết điếng:

"Cậu đổi từ body mist hương Việt Quất sang Đào rồi à?"

Não tôi vốn đang offline, nghe xong câu của nó liền giật mình thảng thốt.

Vì sao Đức biết trước đây tôi dùng bodymist loại gì?

Xâu chuỗi lại câu chuyện từ đầu đến giờ, những hành động kỳ lạ của nó với tôi, vậy thì rõ ràng không chỉ mình tôi thấy mùi hương trên người Đức rất quen.

Chúng tôi - đã gặp nhau từ trước?

Tôi cố giữ cho giọng của mình không quá ngạc nhiên, nói ra suy đoán:

"Cậu từng gặp tớ trước đây à?"

Lần này đến lượt Đức ngạc nhiên, nó quay sang nhìn tôi hỏi ngược:

"Cậu thật sự không nhớ tớ à?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.