Chương trước
Chương sau
Dành cho những độc giả đọc mọi ưu tiên cho em lần đầu tiên, những chương đầu của mình hành văn còn kém và mạch truyện thiếu liên kết. Mình vẫn chưa có thời gian để sửa lại, cân nhắc trước khi đọc nha.

-

Giữa tháng 9, cuối thu nhưng oi gắt, cái nóng ở đây còn kéo theo từng cơn gió hanh từ biển thổi vào, mang một mùi hương quen thuộc đến lạ kỳ. Mãi đến sau này khi lớn lên, đặt chân đến nhiều thành phố mà người người mơ ước, tôi vẫn không tìm đâu ra làn hương ấy, thứ duy nhất mà chỉ ở Hạ Long mới có.

Người ta nói, thời tiết rất dễ dàng tạo nên những tâm trạng cáu kỉnh, nhất là với những người sống dựa vào mùa màng thì cảm xúc càng dễ thất thường hơn. Tôi mệt mỏi ôm sổ đầu bài nhích từng bước lên bậc thang, cảm thấy hận mặt trời nhất trên đời.

"Này, mày biết mày mang cái vẻ mặt khó ở đấy bao nhiêu ngày rồi không?"

Hà gọi giật, ném chai nước thẳng mặt tôi, buộc tôi phải dùng tay để đỡ, không chịu lép vế, tôi quay ra phản bác:

"Tao không hề khó ở, đây là giãn cơ mặt, biết phân biệt không thế?"

Số má là kỳ thi tuyển sinh vừa rồi vào đúng bài văn mà tôi chủ quan nhất nên làm bài không như ý, thành ra trượt danh Thủ khoa mà tôi đã mơ không biết bao nhiêu ngày tháng, đã thế lại còn để thua người về nhất 0,25.

Đùa chứ, nhiều khi tôi thấy đời cứ như kiểu đang trêu tôi ấy.

Có vẻ như chán ngấy cách trả lời của tôi, Hà chỉ thở dài, lơ đãng nói:

"Tao biết từ đầu năm đến giờ mày có nhiều cái không suôn sẻ, nhưng dù gì mình cũng đang trong những ngày đầu cấp, còn tận ba năm để làm lại mà, vui lên đi chứ!"

Tôi không đáp lại, còn đang nghĩ kế để nhờ Hà làm hộ bài tập toán thì nó đã nhận ra, giọng khẩn trương:

"Mày đi chơi với bạn mà cũng siêng như nhờ bạn làm bài tập có phải tốt không? Nhanh lên sắp trống rồi!"

Tôi không có biểu hiện gì của hoảng sợ trước lời cảnh báo của Hà, chậm chạp lết xác lên tầng ba. Sao khóa tôi lại rơi vào cái tầng chết tiệt này nhỉ?

"Á khoa mới sáng ra mà đã như chết trôi thế?"

Không biết Vũ Minh Nam từ đâu nhảy ra, đập bộp một phát vào vai tôi, tôi giật nảy mình, suýt thì trượt chân lăn xuống cầu thang.

"Thằng điên này! Nhỡ tao ngã xuống đây thì sao?"

Nam trả lời, giọng rất gợi đòn:

"Thì up Locket."

Tôi cau có quay sang lườm, giật phắt bóng rổ trên tay Nam rồi đáp xuống lan can, mắc luôn vào mái hiên của trường. Nó đứng ngu người mất một lúc, xong thì khoanh tay bình tĩnh nhìn tôi:

"Tao cho mày 3 giây để chạy."

Tôi biết sức tôi không thể bằng con trai, nhưng ai ngu mà đứng yên?

Tất nhiên, tôi chạy.

Đến ngay lúc vừa bước chân vào cửa lớp thì Minh Nam tóm được tôi, tôi còn đang tưởng mình sắp bị xử trảm đến nơi thì tuyệt vời, cô chủ nhiệm vào lớp.

Những tưởng chúng sẽ bị sấy một trận vì vào lớp muộn, mà cô Mai không ngờ lại cho tôi và con báo kia về chỗ. Tôi nhìn Nam đầy thách thức, vừa đặt được cặp xuống thì đã nghe sét đánh ngang tai:

"Nhà trường vừa phát động kì thi học sinh giỏi cấp Tỉnh, trường mình thuộc bảng A, đương nhiên là áp lực sẽ cao hơn, nhất là với lớp chọn như chúng ta. Theo nguyên tắc, học sinh được quyền đăng ký môn mình thích theo tinh thần tự nguyện, nhưng cô thấy thế không vui, tất cả các em sẽ đều tham gia vào đội tuyển, môn học sẽ do các bạn bốc thăm."

Không cần phải nói, không khí lớp tôi sau đó nhốn nháo thế nào. Một nửa thấy hào hứng, một nửa lại có vẻ lo sợ, cũng không ít người ý kiến nhưng cô không hề dao động.

Cô Mai lớp tôi dạy môn Toán, hình như chính vì vậy nên có vẻ số giấy môn toán trong thùng nhiều hơn hẳn. Đối với một lớp hướng xã hội như 10A2, thi học kỳ Toán đã là cả một vấn đề chứ đừng nói đến thi học sinh giỏi.

Tôi vừa nhồm nhoàm nhai bánh gấu vừa cười khùng khục trên nỗi đau của những con chuột bạch bốc đầu tiên, đứa nào cũng kêu trời kêu đất. Đang vui thì Đạt đột nhiên xuống đập bàn tôi cái rầm:

"Mày đổi môn cho tao đi, không cần biết mày vào môn gì, tao thà chết chứ không thi Sử đâu."

Đột nhiên tôi rợn người nhớ đến hồi vẫn học cấp hai, tôi đã dành tận ba năm để thi môn Lịch sử chỉ vì cô mời vui, thế mà trong năm lần thi, tôi chưa một lần được đầu bảng, giải cao nhất cũng chỉ là nhì, kém người về nhất 0.5, từ đó tôi đâm ra không thích Sử nữa.

Tôi nhoẻn miệng cười, dập tan hi vọng của Hoàng Đăng Đạt:

"Tao cũng thế."

"..."

...

"Số 23."

Tôi bình tĩnh đi lên, lúc lướt qua Hà, con bé nhìn tôi như đang mong tôi bốc vào mấy môn tôi dốt vậy. Số là nó vừa bốc đúng môn Địa tủ, cười tít mắt trên nỗi bất hạnh của những người xung quanh.

Tôi nhắm mắt lấy đại một mẩu giấy trong đống cô vừa bốc lên, từ từ mở, đập vào mắt là nỗi đau tột cùng:

"Dương Huỳnh Nguyệt Lam, Lịch sử."

Cô Mai đọc to, ngay tức khắc là tiếng cười như yêu quái của Hà và Đạt. Nếu ánh mắt có thể giết được người, hẳn tôi vừa thành sát nhân hàng loạt.

Tôi tất nhiên không chấp nhận số phận dễ dàng như vậy:

"Cô lừa em bốc phải môn này đúng không?"

Thế mà tôi không ngờ cô Mai lại chột dạ thật, cô chỉ nói thầm nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy:

"Giấu kĩ thế mà vẫn lộ à?"

"Cô ơi!"

"Dở à? Sao phải gào mồm lên thế, xuống cho các bạn lên!"

Cô chẳng thèm quan tâm tôi đứng như con ngu giữa lớp, nằng nặc đuổi tôi về chỗ trong khi tôi đang tuyệt vọng cùng cực.

Cô làm cô em hơi lâu rồi đấy!

"Năm gì mà xui tận mạng thế không biết?"

"Xui thật đấy."

Nam giả vờ ra giọng đồng cảm, khinh bỉ nhìn tôi. Tôi không thèm liếc nó, đáp gọn:

"Tại ngồi cùng bàn với mày nên tao xui đấy."

Tôi chán nản nằm bò ra bàn, không còn hứng quan tâm đến những người xung quanh sống chết ra sao, đương nhiên lớp không chỉ vì tôi vào môn không thích mà dừng bốc được. Bên tai tiếp tục toàn tiếng hú hét, tiếng cười của chúng nó lạ đến nỗi tôi đang ỉu xìu cũng phải cười theo.

Nam có vẻ còn đen hơn tôi. Thằng bé vừa khằng khặc đập liên tục vào người tôi như hít phải bóng cười thì bốc trúng môn Văn, ủ mưu xin cô đổi môn mà cô nhất quyết không cho.

Tôi có an ủi nó không?

Tất nhiên là không, tôi còn cười to hơn lúc nó cười tôi.

Trong lúc tôi vẫn đang ôm bụng cười vào mặt Nam, Hà bắt đầu lân la xuống bàn tôi, ra giọng Bồ Tát hạ trần:

"Thôi đừng buồn, nếu nghĩ thoáng ra thì học Sử để biết thêm quá khứ hào hùng của dân tộc cũng không tệ đâu bạn!"

Tôi chẳng buồn đáp, con bé thấy không trêu được tôi liền chuyển mục tiêu sang Vũ Minh Nam đang đau khổ ngồi cạnh:

"Cả mày nữa, tao thấy Văn cũng t..."

"Cút được chưa?"

"..."

Tình hình có vẻ căng thẳng, tôi còn chưa kịp can thiệp thì thằng Việt trên bục giảng đột nhiên hét đến long trời lở đất:

"EM KHÔNG ÔN HÓA ĐƯỢC ĐÂU CÔ ƠI!!"

Cô Mai chống nạnh, ngước lên nhìn thẳng trời đánh cao hơn 1m8:

"Vì sao lại không được, tôi xem điểm tổng kết của cậu hơn chín phẩy cơ mà?"

Cả lớp tôi thấy thế cũng nhao nhao thêm vào:

"ĐÚNG RỒI CÔ ƠI, ĐỂ BẠN VIỆT THI HÓA ĐI!"

Sau một hồi tranh luận cô sống em chết, cuối cùng thì Việt vẫn phải ôn Hóa. Lúc nó về chỗ ngồi tự kỷ, tôi ngó lên hóng hớt sao điểm phẩy nó cao thế mà không thèm đi thi thì Phạm Khánh Việt chỉ đáp lại lạnh tanh:

"Giấu nghề con khỉ. Thế sao mày thi Sử ba năm rồi không theo tiếp đi, ý kiến làm gì?"

"Mày cáu với tao cô cũng không đổi môn cho mày đâu."

"..."

Rốt cuộc là lớp tôi chẳng mấy ai may mắn như Cao Thanh Hà. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ luật nhân quả chưa nhìn ra sự tàn ác của nó rồi đấy.

"Vậy là lớp ta đã rõ môn cần phải thi, cô mong mỗi bạn đều nghiêm túc với môn học của mình để đạt được kết quả tốt nhất. Danh sách đăng ký đang bên A1, bạn Lam sang hỏi lớp bên đấy ký xong chưa rồi lấy cho lớp mình giúp cô!"

"Lam Lam Lam, cái gì cũng Lam, sao lúc cộng điểm không thấy cô gọi Lam đi?"

Tôi chán nản lê xác sang dãy A, bơ đi cái nhìn chế giễu của Hà. Rõ là cùng một khối, cùng là hai lớp chọn nhưng mỗi lớp lại một dãy, vì bên 10A1 có thủ khoa à, thủ khoa thì cũng có gì ghê gớm đâu?

Ngay khi tôi vừa bước chân vào lớp, lũ bạn đã quen từ cấp hai liền ồ ầm lên:

"Sao hôm nay Rồng lại sang nhà Tôm thế này?"

Đa số bên 10a1 đều là những người từ THCS Nguyễn Văn Cừ lên, trừ cái tên thủ khoa nào đó thì tôi nói chuyện với lớp này rất thoải mái. Đáng ra tôi cũng là một thành viên của A1, nhưng do bên này hướng khối A hoặc D đại học rất nhiều còn tôi thì đang mơ mộng apply khối C vào AJC nên để nguyện vọng là 10A2.

Dường như thấy tôi chật vật giữa đám bạn cũ, thầy chủ nhiệm giúp tôi gỡ rồi:

"Em sang lấy giấy đăng ký thi đội tuyển cho lớp phải không, xuống chỗ lớp trưởng đang ngồi bàn hai lấy giúp thầy nhé!"

Từ từ đã, lớp trưởng của cái lớp này có phải thằng thủ khoa hơn tôi 0.25 không vậy? Nó là thằng nào, chỉ cần cho tôi biết mặt, đảm bảo tôi gặp đâu đánh đấy!!!

"Lam thi môn gì vậy?"

Thanh Tâm ngồi ngay bàn đầu hỏi tôi, tôi vừa đáp là Lịch sử, một lũ gần đấy bắt đầu nhao nhao:

"Thế là thi cùng môn với lớp trưởng bọn tao à?"

Tôi ngẩn người, hỏi nhỏ:

"Lớp trưởng lớp mày, cái người hớt tay thủ khoa của tao ấy á?"

"Ừa! tên là..."

Từ bàn hai, bỗng một thằng mặc quần baggy trắng đứng dậy, tiến đến chỗ tôi, cắt ngang lời Tâm:

"Đặng Trần Minh Đức, Á Khoa 1 có vấn đề gì không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.