Đứa bé ra đời.
Thế nhưng chị tôi không quyết định ai là cha nó.
Chị không thể lựa chọn, giữa tôi và người yêu của chị.
Đứa nhỏ lớn lên cũng không giống tôi hay người yêu chị, nó chỉ giống chị, vì vậy không thể nào đoán ra cha nó.
Ba mẹ nổi trận lôi đình, liên tục chất vấn chị, mà chị vẫn chỉ mỉm cười lặng im.
Kẻ không có dũng khí như tôi, vài lần muốn mở miệng thì đều bị chính mình ngăn cản.
Tôi rất muốn một mình nói chuyện với chị mấy câu, nhưng ba mẹ suốt ngày canh giữở bên giường bệnh, mà tôi thì không nghĩ ra nguyên nhân để họ rời đi.
Cuối cùng chị vẫn không lựa chọn.
Có lẽ cả tôi và người yêu chị cũng đều không phải người chị yêu, cho nên đứa nhỏ cũng không thể trói buộc chị.
Đến hành lý cũng không mang, thậm chí chưa nói lời tạm biệt tôi, chị lén lút bỏ đi.
Chị luôn nói giấc mơ của chị là đi du lịch thế giới, cuối cùng, chị cũng thực sự đi mất.
Vĩnh viễn sẽ không trở về đúng không.
Khi tôi đến bệnh viện nhìn thấy giường bệnh trống không, tim gần như ngừng đập.
Không hề có suy đoán khác, tôi rất rõ ràng là chị đã đi rồi, bỏ lại một mình tôi.
Chung quy thì chị vẫn không yêu tôi.
Gia đình tôi rất bảo thủ, ba mẹ đều là giáo viên.
Tôi rất bình thường, chỉ là một học sinh cấp ba bình thường.
Nhà chúng tôi chỉ có một người không bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-tay-ba-cua-hai-nguoi/2227331/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.