Tôi và Jesse thật sự trở thành người yêu.
Thế nhưng tình nhân bình thường nhất định sẽ không giống như chúng tôi, ở giữa còn có một người, người kia không trở lại, sinh mệnh của chúng tôi thật giống như thiếu đi cái gì.
Có tình nhân nào như vậy không? Si ngốc chờ đợi tình địch của mình trở về?
Nhưng mà hai người chúng tôi đều rất nhớ chị.
Tôi rất nhớ chị, rất muốn một lần nữa thấy lại dáng vẻ chị nhìn tôi cười, trước đây chúng tôi luôn sống nương tựa lẫn nhau như vậy, trong sinh mệnh lặng lẽ chỉ có những điều ấy thôi, vì sao chị lại phải đi chứ?
Lúc đó rõ ràng đã nói là vĩnh viễn, thật giống như một lời nói dối lớn lao vậy.
Tôi sớm đã biết chị sẽ rời đi, thế nhưng tôi không nghĩ rằng lại nhanh như thế, kiên quyết như thế.
Đôi khi tôi thà rằng tin tưởng lời nói dối, bởi vì khi lời nói dối bị vạch trần thật quá khó chấp nhận.
Có lẽ là bởi như vậy nên tôi luôn một mực chờ chị trở về nhỉ.
Tôi vẫn chấp nhất mà tin rằng, chị nhất định sẽ trở về.
Chị nhất định sẽ trở về thôi, chị sẽ không từ bỏ người em trai mà chị đã nói sẽ chăm sóc cả đời đâu.
Chị nhất định sẽ trở về.
“Lúc nào chịấy mới về đây?” Tôi thở dài hỏi trong lúc ăn sáng.
“Rất nhớ cô ấy?” Jesse cười nhàn nhạt, tiếp tục ăn sáng.
“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ.” Tôi lại thở dài một hơi, buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-tay-ba-cua-hai-nguoi/2227319/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.