Buổi tối ăn cơm cùng gia đình, tâm trí của Bảo Hân cứ ở đâu, không tập trung gì hết, ngồi ăn cứ như người vô hồn vậy. Không nói năn, cứ im lặng suy nghĩ gì đó.
Minh Hy nhìn thấy cũng hơi lo lắng, lúc trước cô cũng như vậy, nàng sợ cô bệnh lắm. Bảo Hân định gắp miếng thịt nhưng do không nhìn nên đã gắp nhầm miếng ớt rồi đưa thẳng vào miệng
"Chị...đó là ớt mà"
Lời nói của Minh Hy trễ hơn rồi, cô đã đưa vào miệng mà cắn, nó cay xé lưỡi, mặt Bảo Hân đỏ lên, quơ tay lấy ly nước uống một hơi. Thái độ hôm nay của Bảo Hân rất lạ, nó làm Minh Hy để mắt đến
"Hôm nay chị rất lạ, không tập trung gì hết"
"Có chuyện gì sao con"
Ông Chu cũng lo cho cô nên hỏi hang, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Minh Hy và ba dành cho mình nên cô hơi ái ngại
"Dạ con không sao, chắc công việc ở quán hơi nhiều nên con thấy hơi mệt"
"Đừng vì công việc mà ảnh hưởng đến sức khỏe"
Bảo Hân gật đầu rồi ăn tiếp, cô có nhìn lên Minh Hy, nàng vẫn vui cười nói chuyện với ba
"Tôi phải làm sao khi người em lo lắng khi ở bên tôi xuất hiện"
Nhưng Bảo Hân nào biết, sau nụ cười đó là một nỗi đau không thể bù đắp được, Minh Hy cố vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra
Đã gần 12 giờ nhưng Bảo Hân vẫn chưa ngủ, cô đứng ngay cửa sổ rồi nhìn xa xăm ra bên ngoài, kể từ lúc gặp Tiểu Vu là tâm trạng cô chẳng tốt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-ngang-trai/938255/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.