Mở nhẹ cách cửa, Bảo Hân đã thấy Minh Hy ngồi trên giường cùng với một đống mỹ phẩm, lắc đầu rồi đêm đồ bỏ lên giường. Thấy Bảo Hân vẻ mặt không mấy vui, nàng trong đầu cũng có gì đó nói
"Hôm nay đường đường chính chính ngủ với chị rồi nhỉ"- Minh Hy nhếch mép cười đắc ý
"Chỉ có vài hôm"- Bảo Hân nhàn nhã nói
"Còn đỡ hơn không"
"Lúc nãy không có tôi ở đó, chắc cô nói xấu tôi cho bà nghe đúng ko"- Bảo Hân đánh trống lảng sang chuyện khác
"Làm...làm gì có? Chị đừng có lúc nào cũng nghĩ tôi đi nói xấu chị"- Minh Hy biện minh
"Nhìn mặt cô là tôi biết rồi, hỏi xem cô trả lời làm sao"
"Chị... cũng có tốt hơn tôi đâu mà nói"
Bảo Hân không để ý lời Minh Hy nói, cô lấy cái mùng giăng lên
"Nè, cô tránh ra cho tôi giăng mùng coi"- Bảo Hân đứng lên giường rồi đá đá
"Phải giăng sao?"
"Không giăng cho muỗi đốt chết à"
Minh Hy gôm đồ của mình bỏ vào vali, nàng kéo ghế ngồi đó nhìn Bảo Hân rồi cười cười. Sao khi xong, Minh Hy chui vào mùng rồi nằm bên trong
"Cô cũng nhanh lắm! Tôi làm sẵn hết rồi chỉ biết hưởng"
Minh Hy nằm đó nhìn Bảo Hân rồi lấy tay vỗ nhẹ xuống giường ý bảo cô nằm xuống, Bảo Hân chui ra, Minh Hy hỏi
"Chị đi đâu?"
"Dạ em đi tắt cái đèn"
Trời ơi, Minh Hy mới nghe cái gì vậy nè? Câu nói khá bình thường nhưng nó qua giọng Bảo Hân sao mà dễ thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-ngang-trai/938241/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.