Chương trước
Chương sau
Không ai có thể tưởng tượng ra được một người nào giờ chỉ có người ta đổ mình, còn mình chỉ mặc nhiên hưởng thụ như Tôn Gia Long lại có lúc quỵ luỵ, khổ sở chỉ vì theo đuổi một cô gái như Tiểu Bình.
Lý do mà Tôn Gia Long để ý cô, chính là vì cô không yếu đuối, không ham mê vật chất. Và quan trọng là không thèm để ý đến anh.
Tôn Gia Long - nhị thiếu gia của Tôn gia, chỉ cần một cái liếc mắt nhẹ, liền có mỹ nhân sẵn sàng sà vào lòng tận tình hầu hạ.
Ban đầu anh gặp Tiểu Bình ở phòng trà và chỗ làm, chỉ muốn trêu ghẹo cô một chút nhưng nhìn gương mặt mếu máo như mèo con lúc cô phát hiện anh là phó tổng khách sạn, thế nào lại cảm thấy động lòng.
Lần đó cùng Mỹ Lệ lên phòng, Tôn Gia Long mặc cho cô ta đòi hỏi, anh vẫn nhất quyết không lên giường với cô ta. Còn đuổi cô ta đi về, nói rằng bản thân đã mất hứng.
Công cuộc quyết tâm theo đuổi Tiểu Bình cũng từ lần đó mà ra.
Một lần Tiểu Bình tan ca, trên đường cô gặp phải bọn yêu râu xanh chặn đường muốn sàm sỡ. Cô sợ hãi lùi lại, chắp tay cầu xin:
“Tôi xin các anh! Tôi lạy các anh! Hãy để tôi đi đi!”
“Ể, hiếm lắm mới gặp được cô em xinh đẹp như vậy. Sao tụi anh có thể bỏ qua được chứ?”
Tên đầu sỏ xoa xoa tay, cái lưỡi gớm ghiếc còn thè ra quét một vòng quanh miệng. Từ dạ dày Tiểu Bình tràn lên một cơn buồn nôn.
Một tên ép Tiểu Bình vào tường, hắn ta đưa tay chạm vào mặt cô liền bị Tiểu Bình lên gối, trúng vào hạ bộ khiến hắn ta ôm “tiểu sư đệ” đau đớn nhảy cà tưng như khỉ mắc phong.
Tôn Gia Long núp ở cái cây gần đó, trố mắt nhìn Tiểu Bình thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với ba tên thân hình vạm vỡ kia chỉ biết âm thầm nuốt nước bọt.
Vốn dĩ chỉ muốn tiếp cận Tiểu Bình bằng tuyệt chiêu anh hùng cứu mỹ nhân nhưng rốt cuộc mỹ nhân một mình giải quyết ba tên cản đường còn anh hùng thì sợ hãi như chuột thấy mèo, trốn không dám ló mặt ra.

“Con mẹ nó, cô ấy vậy mà có võ sao? Đúng là không thể lường trước được mà.”
Tôn Gia Long thật không ngờ cô gái có vẻ ngoài mảnh mai như Tiểu Bình thân thủ lại tốt đến vậy. Anh đập trán, cảm thấy tương lai phía trước sao mà mịt mù quá!
Tiểu Bình phủi phủi tay nhìn ba tên “yêu râu xanh rởm” nằm lê lết dưới đất, lấy ngón tay quẹt mũi ra vẻ đắc thắng:
“Tôi cầu xin nhỏ nhẹ lại không nghe, lại muốn thân tàn ma dại mới tỉnh ra. Lần sau chừa bản mặt của bổn cô nương ra nhé.”
Nói xong cô bước qua bọn chúng để đi, bọn kia thấy Tiểu Bình đã khuất bóng liền lập tức ôm thân thể không lành lặn chạy đến mắng vốn Tôn Gia Long.
“Mẹ nó! Anh lừa bọn tôi à? Anh bảo cô ta chỉ là con gái chân yếu tay mềm bình thường nhưng lại đánh chúng tôi ra nông nỗi như vậy.”
Tôn Gia Long nhìn mặt mày sưng tím của bọn họ, đau khổ cười. Anh có muốn vậy đâu chứ!
Tôn Gia Long đưa cho bọn họ một số tiền, bảo bọn họ nhanh chóng tránh đi, kẻo Tiểu Bình phát hiện.
“Triệu Nhã Bình! Tôi mà không có được em, tôi thề không mang họ Tôn!”
Tự tuyên bố với bản thân xong, Tôn Gia Long ủn mông chạy theo Tiểu Bình.
“Tiểu Bình!”
“Gì nữa đây?”
Nhìn vẻ mặt Tiểu Bình như muốn giết người tới nơi, Tôn Gia Long hơi rén, anh gãi đầu cười hề hề như tên ngốc:
“Em đói không? Tôi mời em đi ăn nhé!”

“Cảm ơn Tôn phó tổng nhưng nhìn anh tôi đủ no rồi.”
Tôn Gia Long: “...”
Sau đó Tiểu Bình bỏ đi một mạch, Tôn Gia Long chỉ biết đứng đó than trời trách đất. Được một chút anh không cam lòng lại chạy theo tiếp.
Tiểu Bình thấy “cún con” cứ lẽo đẽo theo sau mình nên cô đứng lại, thở dài. Cô cảm thấy cực kì bất lực với ông chủ của mình.
“Tôn phó tổng à, anh có ô tô che nắng tránh mưa lại không đi, chạy bộ đuổi theo tôi làm gì?”
Tôn Gia Long nhún vai, bình thản trả lời:
“Tôi đang theo đuổi em.”
Tiểu Bình nhắm mắt, cung tay, răng nghiến chặt vào nhau cố gắng kìm chế cơn nóng giận. Thế nhưng vẫn không được, cô mở mắt ra mắng cho Tôn Gia Long một trận khiến anh vuốt mặt không kịp:
“Tôn Gia Long, rốt cuộc mặt anh dày đến cỡ nào vậy? Anh biết tôi ghét nhất là loại người gì không? Chính là loại người trăng hoa nay cặp cô này, mai quen cô khác như anh đó. Anh mau mau về kiếm các cô em xinh đẹp của anh đi. Đừng có làm phiền tôi nữa!”
Bản thân Tiểu Bình tuy mạnh mẽ nhưng nội tâm lại cực kì yếu đuối. Cô không chịu được sự phản bội, không chịu được người chung chăn gối với mình có thói trăng hoa. Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ đau lòng, đừng nói đến bản thân sẽ gặp phải.
“Gương mặt đẹp trai của Tôn Gia Long tôi từ khi gặp Triệu Nhã Bình em mới trở nên dày như vậy.” - Tôn Gia Long ngưng lại, mắt nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bình, thốt ra lời tận đáy lòng -“Tiểu Bình! Tôi nói cho em biết, từ lúc tôi quyết tâm theo đuổi em, tôi đã không còn để ý đến ai nữa. Trong mắt tôi bây giờ chỉ có một mình em thôi. Em tin tôi một lần đi có được không?”
Hành trình Tôn Gia Long theo đuổi Tiểu Bình phải nói là thảm hơn chữ thảm. Đúng như Tôn Gia Quyến từng nói Tiểu Bình không đơn thuần như Nhã Yên, theo đuổi cô còn khó hơn việc hái sao trên trời.
Tiểu Bình đưa tay sờ trán, trời mát như vậy tự dưng lại chóng mặt, muốn cảm. Không được rồi, cô phải đi về uống thuốc thôi. Ở đây thêm phút giây nào nữa, không chừng cô bị ai đó chọc cho tức hộc máu mà chết cũng nên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.