Lúc Nhã Yên đi làm trở lại, cũng là lúc cô chính thức xin nghỉ theo ý muốn của Tôn Gia Quyến vì những ngày sắp tới, sẽ là những ngày quan trọng nhất đối với hai người.
Dương Thịnh tuy không đành lòng để cây đại thụ hái ra tiền của mình đi, nhưng Tôn Gia Quyến đã hứa sẽ đưa đến cho ông ta một cô gái khác có giọng hát không thua gì Nhã Yên nên ông ta đành chấp nhận, mặc dù bản thân không hài lòng cho lắm. Vì nhờ có Nhã Yên mà phòng trà của ông ta mới trở nên đắt khách như ngày hôm nay.
Nhã Yên hát tặng mọi người một bài xem như là lời cảm ơn và tạm biệt. Cô nhìn xuống hàng ghế đông nghẹt người, ai nấy cũng đều chăm chú nghe cô hát. Trong lòng Nhã Yên tràn ngập niềm vui lẫn hạnh phúc. Mắt chạm mắt với người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cô vừa hát vừa mỉm cười. Nhã Yên có thể tưởng tượng ra lúc trước Tôn Gia Quyến mỗi ngày đều ngồi ở vị trí đó để nghe cô hát, chưa từng nghỉ buổi nào mà tim còn cảm thấy ngọt ngào hơn kẹo.
“Nhã Yên, chúc mừng cô đã sáng mắt! Mắt của cô rất đẹp đó!”
“Cô đừng nghỉ có được không? Chúng tôi rất thích giọng hát của cô!”
“Nhã Yên, cô nhất định phải hạnh phúc nhé!”
Nhã Yên đặt tay lên tim thể hiện sự trân trọng tình cảm của mọi người đối với mình, cô cầm micro hướng xuống bên dưới:
“Tôi rất biết ơn và cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã yêu thích giọng hát của tôi. Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/439229/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.