“Chị!”
Lúc Tiểu Bình đến nơi đã thấy Nhã Yên đang ngồi khóc, cô vội gọi một tiếng rồi chạy tới.
Nhã Yên nghe tiếng em gái liền lau nước mắt đứng dậy, quýnh quáng nói:
“Tiểu Bình, em nhìn xem. Đây là chiếc lắc Gia Quyến đã từng tặng chị. Sao... sao bây giờ nó lại ở đây? Có phải anh ấy đã trở về rồi không? Tiểu Bình, em nói cho chị biết đi!”
Tiểu Bình nhìn chiếc lắc Nhã Yên đưa lên, lại nhìn thấy chị mình đang cực kì xúc động, Tiểu Bình cảm thấy xót xa vô cùng.
“Chị à, loại này trên thị trường bán rất nhiều mà. Chắc không phải của anh ấy đâu!”
“Vậy... vậy sao? Chắc chị nhạy cảm quá rồi!”
Nhã Yên thất vọng hạ tay xuống. Có điều cô không nói cho Tiểu Bình biết, chiếc lắc này chính là loại có một không hai trên đời do Tôn Gia Quyến đặt riêng cho cô. Bên trong còn có khắc dòng chữ “Yên Yên, anh yêu em!” làm sao Nhã Yên có thể lầm được.
Từ lúc nhận được chiếc lắc ấy, Nhã Yên có một dự cảm rất mãnh liệt rằng Tôn Gia Quyến đang ở bên cạnh cô, rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được nhưng tiếc là không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào.
Tối hôm nay trăng tròn rất sáng, Nhã Yên ngồi bên cửa sổ, trên tay cô vẫn là chiếc lắc kỉ niệm.
“Gia Quyến, có phải anh rất hận em không?”
Năm đó cô cố tình để lại vật này, chỉ vì không muốn nhìn vật nhớ chủ. Thế mà bây giờ có người đem đến cho cô, người đó muốn cô phải làm sao?
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/439215/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.