Lúc Tôn Gia Quyến vừa về đến cổng, đã thấy Triệu Nhã Yên ngồi gục mặt trước thềm nhà anh, dáng vẻ cực kì cô độc.
“Yên Yên!”
Nhã Yên nghe tiếng anh, cô ngẩng đầu dậy, chạy tới ôm chầm lấy người yêu. Một cái ôm thật chặt như gói gọn hết thảy tâm tư vào đó.
Tôn Gia Quyến không hiểu chuyện gì, chỉ biết siết cô vào lòng cho thoả nỗi nhớ mấy ngày qua.
Cô khóc nức nở, nước mắt thấm ướt cả khoang ngực anh. Tôn Gia Quyến thấy có điều không đúng, anh vội nắm hai vai cô kéo ra trước mặt, gấp gáp hỏi:
“Em sao vậy? Sao lại khóc? Ai làm gì em? Nói anh biết đi! Yên Yên!”
Nhã Yên lắc đầu, gạt hai tay anh xuống, nghiêng đầu nhắm chặt mắt, cắn răng để kìm nén lại cảm xúc trào dâng trong lòng. Cuối cùng, cô thốt lên:
“Mình dừng lại đi!”
Tôn Gia Quyến không tin Nhã Yên tự dưng lại thốt ra lời chia tay. Anh ôm chặt cô, lắc đầu liên tục:
“Có phải anh đi bỏ em một mình nên em giận anh không? Anh xin lỗi, em đừng như vậy mà. Anh rất sợ!”
Tôn Gia Quyến đích thực là một chàng trai luỵ tình, Nhã Yên là mối tình đầu cũng là người mà anh muốn lấy và chỉ lấy làm vợ. Ngoài cô ra, chẳng ai có thể chiếm lấy trái tim anh một cách mãnh liệt như vậy.
Nếu ai hỏi anh sợ gì nhất, thì câu trả lời sẽ là: Anh sợ mất cô!
Trời bắt đầu chuyển mưa, sấm chớp nổ vang trời. Nhã Yên sợ hãi bịt chặt hai tai, Tôn Gia Quyến biết cô sợ nhất là tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/439212/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.