Nhã Yên bất ngờ ngất xỉu, Tiểu Bình và Tôn Gia Long đều ngơ ngác không kịp phản ứng. Đến khi Tôn Gia Quyến bế Nhã Yên ra xe để chở đến bệnh viện thì bọn họ mới vội vàng chạy theo.
Tôn Gia Quyến không đợi hai người họ, anh đặt Nhã Yên lên ghế sau rồi nhấn ga chạy đi.
Anh vừa lái vừa nhìn lên kính chiếu hậu, hình ảnh Nhã Yên nằm im lìm trên ghế khiến anh hít thở không thông, tốc độ chạy xe khiến người đi đường đều rùng mình sợ hãi.
“Lên xe tôi chở em đi.”
Tôn Gia Long dừng xe trước mặt Tiểu Bình, cô gật đầu rồi mở cửa đưa An An vào trong xe, bản thân cũng ngồi vào.
“Mẹ không sao phải không dì Bình? Hức hức!”
An An vừa hỏi vừa nức nở, vừa rồi con bé thấy Nhã Yên ngất, đã sợ hãi khóc toáng lên.
“An An ngoan đừng khóc, mẹ nhất định sẽ không sao!”
Tiểu Bình một mặt ôm lấy An An dỗ dành, một mặt hối thúc Tôn Gia Long chạy nhanh đuổi theo xe Tôn Gia Quyến. Họ vừa rời mắt chưa được năm giây, đã không còn thấy xe anh đâu nữa.
Tốc độ chạy xe của người đó, quả nhiên không thể xem thường được!
Tôn Gia Quyến dừng trước cổng bệnh viện, anh không thèm đỗ xe cứ thế ôm Nhã Yên gấp gáp chạy vào bên trong.
Thân ảnh mảnh mai, nhẹ tênh đến độ anh cảm giác như mình chỉ đang ôm một chiếc gối ôm.
Các bác sĩ y tá nhìn thấy anh, vội vàng chạy tới hướng dẫn anh đưa cô vào phòng bệnh Vip.
“Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?”
Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/439206/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.