Buổi tối, Tiểu Bình ăn cơm xong ngồi xem tivi với Nhã Yên cùng An An. Vì chiếc điện thoại thân yêu của cô đã đem sửa nên cô không có gì để lên mạng, trong người cảm thấy bứt rứt cùng khó chịu, đành xem tivi cho đỡ buồn chán.
Điện thoại là thứ cô luôn mang theo bên mình. Nó như sinh mạng của cô, không có nó kề bên chẳng khác nào uống trà sữa mà không có trân châu.
Nếu Tôn Gia Long không phải ông chủ của cô, chắc chắn cô sẽ bắt tên đó phải đền cho mình một chiếc điện thoại khác.
“Con chuột nó bị con con mèo dí kìa mẹ.”
An An ngồi trong lòng Nhã Yên xem hoạt hình, phấn khích chỉ vào tivi.
Nhã Yên mỉm cười vuốt tóc con bé, ánh mắt vô hồn không biết nhìn về nơi nào cho đúng. Nhã Yên rất muốn được sáng mắt để có thể cùng An An xem phim, đưa đón con đi học hay đi chơi. Cô rất muốn nhìn thấy con bé. Từ sau tai nạn hai năm trước, lúc đó An An chỉ mới 4 tuổi. Bây giờ con bé đã 6 tuổi, cô không biết con bé có thay đổi nhiều không. Cô muốn làm rất nhiều thứ cho con, nhưng tiếc là không thể.
Còn có... cô còn muốn sáng mắt để xác định một người.
Tiểu Bình ngồi không chân tay ngứa ngáy, cô rất muốn lên group để đọc những bình luận chỉ trích Trần Khải Minh và Nguyên Tiểu Tâm.
Cô liếc mắt nhìn chiếc điện thoại Nhã Yên để trên bàn, xong nhìn sang chị cô, gọi một tiếng.
“Sao vậy?” - Nhã Yên hơi hướng về phía cô hỏi.
“Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/272687/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.