“Mẹ, mẹ ơi!”
An An vừa thấy Nhã Yên đến đón, liền chạy tới ôm lấy cô. Nhã Yên cười rồi bế An An lên hôn vào má con bé một cái.
“Nay An An đi học có ngoan không?”
“Dạ có, An An vẽ đẹp được cô giáo khen nè mẹ. Mẹ xem đi, An An vẽ có đẹp không?”
An An vô tư khoe tờ giấy vẽ ra trước mặt Nhã Yên. Cô thoáng bối rối, cũng may Tiểu Bình đã nhanh tay giành lấy, tấm tắc khen:
“Đâu, đưa dì coi. Chà, An An của dì vẽ đẹp quá ta!”
An An thích thú cười hi hi, ôm cổ Nhã Yên, chỉ chỉ vào bức vẽ:
“Con vẽ mẹ nè, vẽ dì Bình, An An và chú hoàng tử nữa.”
“Chú hoàng tử?”
Cả Nhã Yên và Tiểu Bình đều đồng thanh thắc mắc. Tiểu Bình nhìn bức vẽ, An An vẽ con bé đứng giữa nắm tay cô và Nhã Yên, bên tay còn lại của Nhã Yên thì được nắm bởi một người mà An An cho là hoàng tử. Nét vẽ trẻ con tuy có chút nguệch ngoạc nhưng lại tràn đầy tình cảm.
“Dạ, An An nghe mẹ kể chuyện, nói hoàng tử là một người rất rất đẹp lại còn tốt bụng nữa. Các cô công chúa trong truyện đều có chú hoàng tử bên cạnh bảo vệ, còn mẹ thì không có ai nên An An vẽ chú hoàng tử để bảo vệ mẹ á.”
Cái miệng nhỏ chu chu lên nói, lại khua tay múa chân để diễn tả, trông đáng yêu vô cùng.
Nhã Yên và Tiểu Bình bật cười, con nít thiệt đúng là con nít, ngây thơ đáng yêu như vậy.
Cả ba người cùng nhau ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-kho-quen-cua-tong-giam-doc/272680/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.