– Cô em… Ngủ với anh đêm nay, anh đảm bảo cho em sung sướng, nhớ mãi không quên. 
– Cút đi. 
– Nào. Đến đây với anh, cho anh hôn em một cái. 
– Ông còn không ra khỏi phòng, tôi sẽ hét lớn để người làm biết được chuyện xấu của ông. Đến lúc đó ông sẽ mất hết mặt với với mọi người đấy. 
– Haha… Em cứ việc kêu, người trong nhà này cũng chỉ là đầy tớ thôi. Dám bật lại chủ để bệnh vực đứa ăn nhờ ở đậu như em à? 
– … 
– Em quên anh là ai à? Anh là chú ruột của thằng Thiện đấy. 
… 
– Chú Minh, chú đang làm gì vậy? Buông con bé Như ra. 
– … 
– Cút ra. 
Một dòng máu đỏ không ngừng chảy ra từ đầu người đàn ông đang nằm bất tỉnh dưới sàn nhà, tôi bàng hoàng giật mình tỉnh giấc, vô tình đánh thức người bên cạnh. Thiện mơ màng vươn tay bật đèn ngủ đầu giường, ngồi dậy nhìn tôi hỏi: 
– Sao thế? 
Lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán, tôi lắc đầu, mệt mỏi đáp: 
– Không… không có gì. Em gặp ác mộng thôi. 
Thiện bước xuống giường, rót một cốc nước đưa cho tôi: 
– Uống đi. 
– Cảm ơn anh. 
– Là chuyện năm xưa? 
– Vâng. 
– Yên tâm. Sẽ không ai biết dì cô hại chết em trai bố tôi đâu. Chuyện đã qua hơn năm nay rồi, quên nó đi, không nghĩ đến sẽ không gặp ác mộng. 
Tôi luôn cố gắng quên đi quá khứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dut-doan/2475781/chuong-1.html