Hôm sau tôi cố tình dậy muộn hơn thường ngày rồi sẽ đến trường luôn để không phải ngồi ăn sáng cùng Thiện. Thế nhưng khi tôi đeo cặp xuống dưới nhà, Thiện vẫn chưa đi làm mà đang ngồi ngoài phòng khách uống cafe, đọc tin tức trên điện thoại. 
Tôi lí nhí chào cho có lệ, không hề nhìn thẳng vào mắt Thiện, sau đó nhanh chân rời đi. Ngoặt nỗi chưa được mấy bước đã bị giọng nói thờ ơ mà uy nghi của anh cắt ngang hành động: 
– Ăn sáng xong rồi muốn đi đâu thì đi. 
– Em hẹn bạn đến trường cùng ăn sáng rồi. 
Thiện đương nhiên không tin lời nói dối của tôi hoặc căn bản không chấp nhận việc tôi làm trái ý. Anh tắt điện thoại, đặt ly cafe và điện thoại trên mặt bàn rồi đứng dậy đi về phía tôi. Không nhiều lời mà trực tiếp kéo tôi đến bàn ăn, ép tôi ngồi xuống đó: 
– Tôi cấm cô đứng dậy, bằng không khỏi tới trường. 
Tôi vừa mở miệng muốn cãi Thiện nhưng lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã được chặn lại bởi một giọng nói lạnh băng: 
– Ăn. 
Sau cùng tôi đành phải nghe theo mà trong lòng không khỏi buồn bực vì Thiện lớn tiếng với mình. Tôi ăn rất nhanh, chẳng thèm nhai kĩ mà chỉ đưa vào miệng nhai qua loa vài cái rồi nuốt xuống bụng. Thấy tôi xúc hết thìa này đến thìa khác như người lâu ngày bị bỏ đói, sợ kẻ khác giành mất đồ ăn, Thiện không vui: 
– Cô có ăn từ từ không thì bảo. Muốn bị đau dạ dày phải không? 
Tôi hậm hực đáp: 
– Em ăn từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dut-doan/2475763/chuong-10.html