Không biết có phải ông trời đang giúp tôi không mà sau tin nhắn kia thì đám bạn tôi kêu buồn ngủ, còn rủ nhau ngủ sớm để ngày mai dậy ngắm bình minh, sau đó thì tắt điện sáng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi mọi người ngủ sâu hơi, khi hơi thở ai ai cũng đều đều, tôi mới dám ngồi dậy, rón rén bước xuống giường, lặng thinh đến mức gần như nín thở để chuồn ra ngoài. Khó khăn lắm mới lên được phòng Thiện, vừa mở cửa ra, một bóng hình quen thuộc liền đập vào mắt tôi.
Anh có vẻ gầy đi, nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Biết tôi đến, anh đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu đỏ, không ngẩng lên nhìn tôi mà bảo:
– 10 giờ 16 phút.
Tôi đóng lại cửa phòng, chầm chậm bước đến trước anh:
– Em xin lỗi. Tại em đợi đám bạn ngủ say mới dám ra ngoài.
Thiện uống cạn chất lỏng trong ly, ngước lên nhìn tôi, bàn tay gõ hai nhịp xuống vị trí bên cạnh:
– Lại đây.
Tôi ngoan ngoãn đi tới, chưa kịp ngồi xuống đã bị Thiện kéo vào trong lòng, vòng tay rắn chắc khóa tôi lại. Anh vùi đầu vào cổ tôi, hít ha hương sữa tắm quen thuộc.
Hình như anh rất mệt, nên không nói cũng chẳng làm gì tôi cả, chỉ im lặng ôm tôi. Bao ngày không gặp, nỗi nhớ anh đã được đẩy đến đỉnh điểm, tôi kìm lòng không được nên vòng tay đặt lên vai anh ôm lại. Chủ động hỏi anh:
– Anh về lâu chưa ạ?
– Lúc chiều.
– Anh có việc quan trọng trong này ạ?
– Sao hỏi vậy?
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dut-doan/2475751/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.