Chưa đầy 3 giây sau Thiện liền đẩy tôi nằm xuống giường, tiếp đó cả người tôi nặng trĩu vì bị anh đè lên. Thiện cúi đầu chiếm trọn đôi môi tôi, không cho tôi cơ hội khước từ mà ghì chặt tàn sát môi lưỡi tôi.
Môi anh rất ngọt, đầu lưỡi mềm mềm mát mát trườn vào khoang miệng cuốn lấy đầu lưỡi tôi, phảng phất trong không khí tôi còn ngửi thấy mùi sữa tắm thơm dịu của anh. Tôi đặt hai tay trước ngực Thiện, giả vờ kháng cự yếu ớt, nhưng nụ hôn bá đạo của anh như hút cạn sức lực tôi, tay chân không nghe lời mà dần mềm nhũn ỷ vào anh, mặc anh tùy ý hôn.
Khi tôi gần hết hơi Thiện mới dừng lại, anh ngẩng lên nhìn tôi, giọng điệu như trách móc:
– Tại sao em cứ thích tra tấn anh vậy hả?
– Em tra tấn anh hồi nào chứ?
– Hồi nào? Em có biết là anh muốn em đến cỡ nào không, sắp phát điên lên rồi đấy. Vậy mà em từ chối anh, đến khi anh kìm hãm được bản năng nguyên thủy của một thằng đàn ông thì em lại khơi dậy, châm ngòi bốc cháy.
– …
– Tô An Như, em ác lắm.
Biểu cảm nhăn nhó trên mặt Thiện làm tôi mắc cười. Tôi giơ ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi anh, trên môi thoắt ẩn thoắt hiện một nụ cười:
– So với anh, em còn thua xa, không ác bằng anh.
– Ừ rồi. Xấu xa là anh hơn em, tốt đẹp là em hơn anh.
– Em nói sai?
– Không. Em nói đúng, là anh xấu tính.
– Đúng mà. Có ai giận dỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dut-doan/2475722/chuong-29.html