Tác giả: Lâu Vũ Tình
Dịch : Nguyễn Vũ Oanh
Phạm Như Thâm nhìn nam nhân đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh nhạt, không nói một câu.
“Đây là…… Như Tranh……” Tất Sinh hiện tại cảm nhận được, cảm giác lo lắng hồi hộp khi đi lần đầu gặp gia đình bạn gái so với việc bị táo bón quả thực cũng chẳng khác là mấy. Chẳng qua chỉ khác ở chỗ: một đằng là “nói không nên lời” còn một đằng thì “rặn mãi không ra”^^!.
“Có việc gì sao?”
Hà Tất Sinh có là đầu đất chăng nữa, cũng cảm giác được rằng mình không được hoan nghênh.
“À….. Tôi là bạn của Như Tranh.”
Rốt cục cũng không thể nói: “Đại gia ta đã đích thân tới đây, kêu cô ấy mau mau ra đây xin lỗi, ta sẽ đại nhân đại lượng mà tha thứ”.
Như Thâm dường như đang suy xét điều gì, một lúc lâu sau mới lùi lại mở cửa.
“Vào đi, chúng ta nói chuyện.”
“Vâng”. Anh đi vào trong phòng, ngồi xuống với một tư thế cực kì nghiêm trang đúng mực. Anh vẫn nhớ, cha mẹ Như Tranh đều không còn, có câu “huynh trưởng như cha”, bản thân cũng không dám làm càn, trước tiên cứ nịnh bợ một chút cũng chẳng có gì sai. “Anh cả à!”
Phạm Như Thâm đưa chén nước cho Tất Sinh, lừ mắt một cái: “Tôi là anh thứ hai của Như Tranh.”
Nhìn qua diện mạo cũng đủ để Như Thâm phán đoán được, đối phương chắc canh nhiều tuổi hơn mình, hẳn da mặt anh phải dày ngang tường gạch mới có thể kêu mình bằng “anh”.
“……” Ánh mắt lạnh lùng kia làm cho Sinh càng cảm nhận được bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau/63621/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.