Đã mang tiếng là thằng đàn ông thì phải lạnh lùng, ăn nói phải dứt khoát, tay chân phải mạnh mẽ, còn …
“Anh Sinh, bắt được người rồi!”
“Tốt lắm!” Anh nở một nụ cười ghê rợn, chẳng nói tới câu thứ hai đã giận dữ vung tay vào không khí.
…còn đánh người phải có khí thế.
“Mẹ nó! Dám chạy trốn ông đây sao! Cả đời ông đây đi đòi nợ, chưa có đứa nào dám chày bửa đâu.”
“Anh Sinh, em sai rồi……” một gã trung niên vừa bịt máu mũi đang chảy ra vừa thống thiết bám chân anh van xin.
“Thế tiền đâu?” Đã có người tự nguyện ăn đạp, anh cũng cung kính không bằng tuân lệnh đạp cho người đó một phát.
“Anh Sinh, xin lỗi, xin lỗi, tạm thời em hơi khó khăn, có thể thư thả vài ngày……”
Lời còn chưa dứt đã bị ai đó hất mạnh chân khiến gã ta quỳ rạp trên đất.
“Mày nói lại lần nữa xem!”
“Ba… chỉ ba ngày thôi…”
Bàn chân trên lưng giẫm mạnh xuống, gã trung niên kia lập tức thay đổi “Hai ngày… không… chỉ cần một ngày thôi”
“Mày khá lắm! Dám cò kè mặc cả với ông đây!” Tới lúc này rồi còn định vòng vo sao? Lửa giận càng lúc càng cao, anh kéo gã ta dậy, rồi tung một cú đấm.
Gã trung niên bị đánh tới mặt mày choáng váng, lảo đảo vài bước rồi ngã tựa vào tường. Con người ta khi gặp tình huống nguy hiểm đến tính mạng, thường le lói bản năng muốn sống, mắt liếc thấy đống phế liệu trong ngõ, một ý nghĩ bất chợt lóe lên, hắn tóm lấy cây gỗ rồi quay lại lao về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau/63616/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.