Nằm trong vòng tay của anh, cô mới cảm nhận được mình may mắn đến nhường nào. Vừa trải qua một kiếp nạn thập tử nhất sinh cô mới thấy trân trọng cái tình cảm này hơn. Đổi lại như vậy trải qua như vậy cô thấy hoàn toàn xứng đáng mà. Thấy cô tươi vui như vậy anh mới hỏi cô
" Có chuyện gì mà vui thế??"
" Em thấy hạnh phúc lắm. Có anh bên cạnh em như vậy là đủ rồi, có thể cùng anh già đi như vậy là đủ với em rồi "
" Sau này chúng ta còn thời gian mà "
" Trạch Tuấn cảm ơn anh đã cưới em, đã cho em một cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy "
" Em đang nói hôn nhân viên mãn đó hả?? Có phải còn thiếu thứ gì đó không??"
" Đúng là còn rất rất nhiều thiếu sót nhưng mà em sẽ nổ lực trong tương lai mà "
" Ý anh là thứ khác kìa??? Đừng nói không hiểu ý của anh "
" Còn thiếu gì nữa ạ"
" Chả phải em nói là muốn có một tiểu bảo bối sao? Còn chần chừ gì nữa chúng ta tạo ra một tiểu bảo bối thôi "
Anh đè mạnh cô xuống giường hôn cô tới tấp, không cho cô thở gì cả....
.....
1 tuần sau bên bờ biển ở thành phố T hôn lễ của Hứa Gia Lạc và Tiêu Viễn được diễn ra. Có rất nhiều người đến tham dự, lúc này ba mẹ của Hứa Gia Lạc cũng từ bên Pháp trở về để chúc mừng cho con gái của mình. Đứng ở trên sân khấu Tiêu Viễn tay chân luống cuống không biết phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-thoi-thieu-nu/3259067/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.