Ngồi trong căng tin trường ăn cơm cùng với Cố Minh cô ăn mãi mà không hết . Thấy cô cứ ăn như mèo như vậy anh hỏi cô " Hôm nay em bị làm sao mà anh mãi không hết thế "
" Tự nhiên em không muốn ăn. Em nuốt không vô được "
" Cố ăn đi!!! Ăn xong anh đưa em đi giải tỏa được không??"
" Cũng được ạ"
" Vậy mau ăn đi "
.... Cô cố gắng ăn mãi cuối cùng cũng xong được một bữa cơm này. Thật là khâm phục bản thân mình quá đi mất thôi, mấy ngày nay cô không muốn ăn gì cả mặc dù là rất đói nhưng hễ cứ ăn cái gì vào là cô lại ói hết ra. Cớ sự như vậy mà cô không nói cho anh biết vì sợ anh lo lắng cho mình. Dạo gần đây cô có cảm giác lạ lắm, cô cũng từng đọc qua trên mạng rồi nhưng mà không dám chắc nữa. Cũng không nghĩ rằng nó sẽ đến nhanh như vậy. Đúng lúc Cố Minh đứng dậy và nói với cô " Em ngồi đợi anh. Anh đi cất dọn "
" Anh đi cất đi. Em đi WC một lát"
" Anh ở ngoài cổng trường đợi em"
" Em biết rồi "
.... Vào đến nhà WC cô vội vàng nôn hết ra những thứ vừa rồi mới ăn ra. Nhìn vào trong gương cô thấy mặt mũi mình rất xanh xao. Có phải cô đã...đã rồi không??? Chắc không thể nào đâu, nếu là thật thì như thế nào đây cô không biết phải làm sao nữa bởi vì anh không có ở đây. Anh nói với cô rằng thứ 5 anh mới về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-thoi-thieu-nu/3258991/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.