Tóc lam như tơ lụa tinh tế mềm mại bị gió nhẹ nhàng thổi bay, đôi mắt trong suốt không chút tạp chất tựa trời xanh sau khi được sương sớm gột rửa có chút ngẩn ngơ nhìn mặt biển, dùng đuôi cá có chút cô đơn đập đập mặt nước, tiểu nhân ngư vẫn xinh đẹp thanh nhã như lần đầu gặp gỡ, dương quang ấm áp nhu hòa chiếu xuống, ở trên người hắn chiết xạ ra quang mang kim sắc lưu động, làm cho hết thảy xung quanh trong nháy mắt đều ảm đạm thất sắc.
Ma vương vừa mới thuấn di đến chỗ của Lăng Mộ Ngôn, liền nhìn thấy một màn làm cho y không thể rời đi tầm mắt như vậy. Y dừng chân yên lặng nhìn tiểu nhân ngư yêu dấu của mình, khóe môi bất tri bất giác nâng lên, biểu tình trên mặt cũng là ôn nhu sủng nịch chưa bao giờ từng có.
Lăng Mộ Ngôn cảm giác được không khí phía sau có chút kỳ quái, không khỏi có chút cảnh giác nghiêng đầu lại. Thời điểm nhìn thấy nam nhân tóc đen đang dùng ánh mắt nhu hòa nhìn mình, không khỏi thoáng cau mày.
Ma vương có chút khẩn cấp muốn mở miệng giải thích chuyện bản thân trước kia rời đi không từ biệt, “Cloris, ta lúc trước…”
Chỉ thấy Vương tử nhân ngư thanh nhã đột nhiên lắc lắc đuôi cá xinh đẹp, nâng lên chiếc cằm thon nhọn, hàng lông mày tinh xảo hơi hơi nhướng lên, ngay sau đó liền nghe thấy hắn nhẹ nhàng cười, “Ma tộc?”
Trong thanh âm ôn nhu thanh nhã mang theo nhàn nhạt ngữ khí tò mò cùng chán ghét không thể bỏ qua.
Đuôi cá mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/1320182/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.