Chương trước
Chương sau
“Hiện tại trời đã tối rồi, các ngươi không nên đến nơi này.”
Tiểu nhân ngư cũng không chú ý tới ánh mắt si mê của thiếu nữ mặc quần áo hoa lệ đối diện, ngữ khí mềm nhẹ rồi lại có chút mang theo xa cách nói.
“Em, em không phải…” Aurora há miệng, “Em cùng Ria chính là —–”
“Ma tộc đang tấn công nhân tộc các ngươi, hơn nữa đám ma tộc này trời sinh tính tàn nhẫn, nếu gặp được các ngươi, nhất định sẽ không lưu tình.” Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng quất đuôi, bắn lên những bọt nước nho nhỏ, sau đó mới thản nhiên nhắc nhở.
Aurora hai tay đan vào nhau, khẩn trương lại e lệ rụt rè nói, “Không sao, bên cạnh bọn em vẫn luôn có hộ vệ, anh, anh không cần lo lắng.”
Liền ngay cả Ria kỳ thực trong lòng vẫn luôn đối với Lăng Mộ Ngôn có chút thành kiến, lúc này cũng không khỏi đối với hắn sinh ra một ít hảo cảm, xem ra đây là một vị nhân ngư ôn nhu lại thiện lương, khó trách Công chúa sẽ thích hắn.
Mà Lăng Mộ Ngôn chính là chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn như vui mừng gật đầu, kỳ thực trong lòng đang yên lặng nghi hoặc thầm nghĩ, hắn có lo lắng cái gì sao?
“Anh, em có thể may mắn được biết tên của anh sao?” Aurora xiết chặt ngón tay, rốt cuộc cố lấy dũng khí chờ mong mở miệng hỏi, con ngươi ướt sũng thập phần chọc người ta trìu mến.
Lăng Mộ Ngôn ngây ngẩn, thanh âm kỳ ảo thanh nhã đáp, “Cloris, ta là Cloris.”
Cloris.
Tên của anh ấy hóa ra là Cloris, cái tên cỡ nào tuyệt vời dễ nghe a.
Aurora hai má ửng đỏ, có chút ngẩn ngơ vô ý thức nói, “Em là Aurora, Clo… ris.”
“Aurora, nữ thần bình minh?” Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu lam cong cong, toát ra tinh quang u lam, “Thật sự là một cái tên dễ nghe, rất thích hợp với ngươi.”
Aurora nhất thời sắc mặt đỏ bừng suýt chút nữa không hít thở được, may mà Ria thị nữ trung tâm bên người đúng lúc đỡ nàng.
Trong tích tắc đó, người so với ngôi sao trên bầu trời càng mỹ lệ, càng chói mắt, càng lộng lẫy hơn… Làm cho em càng thêm chìm sâu, từ đó về sau không thể tự thoát khỏi, cũng vui vẻ chịu đựng.
Em chỉ hối hận vì sao gặp người muộn như vậy, Cloris.

Từ sau lần gặp mặt trước đó, Aurora mấy ngày gần đây đều đi tới bờ biển tìm Lăng Mộ Ngôn nói chuyện phiếm, nếu một ngày không gặp thì tinh thần không yên, thống khổ gian nan tựa như đã qua một tháng.
“Cuộc sống của nhân ngư hóa ra cùng trong tưởng tượng của em hoàn toàn khác biệt nha.”
Lần này khi nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn, hai người bất tri bất giác nói đến cuộc sống của nhân ngư như thế nào. Nàng ngồi ở trên đá ngầm bên cạnh Lăng Mộ Ngôn, ôm má tò mò cười nói.
“Ngươi trước kia cho rằng cuộc sống của nhân ngư như thế nào, thoạt nhìn lại kinh ngạc như vậy.” Lăng Mộ Ngôn liếc nàng một cái, trong thanh âm mềm mại tựa hồ mang theo một chút cạn lời.
“Ừm, chính là rất thần bí a, tiếng hát rất hay, ở trong biển có phải hay không cũng sẽ dẫn…” Aurora thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành gần như không thể thấy, vẻ mặt cũng trở nên chột dạ.
Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó ngạo kiều hừ nhẹ một tiếng, “Cuộc sống của nhân ngư chúng ta vẫn luôn muôn màu muôn vẻ, mới không nhàm chán giống như ngươi tưởng tượng a.”
“Ừ, em biết!” Aurora vội vàng gật đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tình ý nhìn nhân ngư xinh đẹp.
Lăng Mộ Ngôn cúp mắt nhìn đuôi cá đang thuận theo dòng nước lay động trong biển, hàng lông mi vừa dài vừa cong như cánh bướm khe khẽ run rẩy, dưới ánh trời chiều nhu hòa, càng làm cho nét mặt của hắn tựa hồ có chút u buồn cô đơn.
Không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên im lặng như vậy, Aurora nhẹ nhàng gọi, “Cloris?”
“Không có gì, ta chỉ là nhớ tới một người bạn tốt mà thôi.” Lăng Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn nắng chiều, miễn cưỡng cười cười, “Là một người bạn rất tốt, rất rất tốt.”
Aurora ngẩn ra, “Người đó…”
“Nó biến mất.” Lăng Mộ Ngôn có chút suy sụp cô đơn nói, “Ta cũng không biết nó đã xảy ra chuyện gì, liền đột nhiên biến mất… Hiện tại thật sự rất nhớ nó.”
Aurora cắn cắn môi dưới, khuôn mặt đỏ bừng cố lấy dũng khí kéo lấy tay của hắn, ở khi hắn kinh ngạc quay lại nhìn, nàng nuốt nuốt nước miếng, có chút ê lệ ngữ khí lại thập phần ôn nhu an ủi nói, “Em tin tưởng người kia sẽ trở về tìm anh, Cloris. Anh nhớ người kia như vậy, người kia nhất định sẽ trở về.”
Cảm giác được không khí phía sau có chút lưu động, Lăng Mộ Ngôn con ngươi lóe lên, khóe môi cũng lộ ra ý cười, sau đó đối với nàng gật gật đầu, rút tay về, “Cảm ơn ngươi, Aurora.”
* lưu động: không ở nguyên một chỗ mà luôn luôn di chuyển, thay đổi địa bàn hoạt động

“Vương, ngài…”
Thân vệ ma tộc Keller kinh hoàng khiếp sợ nhìn lên Ma vương tản ra nồng đậm ma uy, khóc không ra nước mắt, ở trong lòng thầm nghĩ, Vương từ khi trở về thật sự là càng ngày càng hỉ nộ vô thường a T▽T
Ma vương không nói lời nào gắt gao nhìn chằm chằm hai người trong thủy kính, con ngươi sắc bén lại tàn nhẫn đem tầm mắt dừng ở trên cánh tay đang lôi kéo nhân ngư, sát khí không chút nào che giấu tựa như thực chất phảng phất có thể xuyên qua thấu kính đi tới nơi nhân ngư đang ở kia.
“Keller.” Ma vương rốt cuộc lên tiếng, thanh âm trầm thấp giống như rượu ngon nồng đậm thuần hậu, lại ẩn ẩn lộ ra lãnh ý như sông băng, “Còn bao lâu nữa thương thế của ta mới có thể khôi phục?”
Keller sắc mặt nghiêm túc, “Vương, thương thế của ngài quá nặng, mặc dù trước đó đã được năng lực trị liệu hệ thủy không ngừng chữa trị, nhưng bởi vì ma lực đặc thù của ngài, cũng chỉ có thể đem bề ngoài của thương tích chữa trị, thương thế bên trong vẫn nghiêm trọng như cũ.”
Ma Vương cũng không hỏi thêm nữa, con ngươi trở nên u ám, hai tay cũng gắt gao nắm thành quyền.
—– Cloris.
“Hơn nữa Vương, ngài trước đó còn từng mất trí nhớ, khiến thuộc hạ không thể đúng lúc tìm được ngài để xử lý thương thế.” Keller tiếp tục bổ sung nói, “Cho nên thuộc hạ đề nghị, ngài tốt nhất vẫn nên tránh làm lụng quá mức vất vả, an tâm dưỡng thương mới tốt.”
Nhất là đừng nên xem thứ gì đó sẽ làm cho tâm tình của ngài kích động quá mức. Keller đem những lời này nuốt vào trong bụng, lén lén lút lút âm thầm liếc thủy kính trong tay của Ma vương một cái.
“Cho nên ngươi liền tự mình cưỡng ép mang ta đi, hửm?” Ngữ khí của Ma vương càng thêm lạnh lùng sâu thẳm, uy áp trên người cũng càng thêm nặng nề, “Ai cho ngươi lá gan để ngươi làm như vậy, Keller?”
Keller không khỏi hoảng hốt, dứt khoát quỳ xuống, trầm ổn đáp, “Vương, sự thật là sau khi ngài mất tích, Ma giới liền trở nên hỗn loạn, cho nên ở khi tìm được ngài, thuộc hạ mới có thể vượt quyền, thỉnh ngài trách phạt.”
Ma vương lạnh lùng nhìn gã, thẳng đến khi Keller trên trán toát ra mồ hôi lạnh, thân thể cũng chịu không được run lên nhè nhẹ, y mới thu hồi uy áp, thản nhiên nói, “Không có lần kế tiếp.”
Keller lặng lẽ lau mồ hôi, lúc này mới có chút bất ổn đứng lên, cung kính nói, “Dạ.”
“Nơi này không cần ngươi, đi đem toàn bộ đồ vật có trong danh sách này chuẩn bị.” Ma vương nhẹ bẫng ném cho gã một tờ danh sách, sau đó lại đem lực chú ý đặt ở bên trong thủy kính, không hề ngẩng đầu lên.
Keller vội vàng liếc mắt một cái: “…” Chờ một chút, đây là có ý gì a Vương?!
Trước không nói tới gã là Thống lĩnh phụ trách bố trí chiến tranh, nơi này nhất định phải cần gã giám sát, chính là tờ danh sách này!
Đây chẳng phải là danh sách chuẩn bị sính lễ sao a a a a a a —–!!! [tay Nhĩ Khang]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.