*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thư viện Barlow.
“Sư phụ, là tiếng chuông di động của người đang vang lên nha ~” Tiểu bạch thỏ đang ghé vào bên người Lăng Mộ Ngôn an giấc đột nhiên ngẩng đầu ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt lười nhác nói.
Lăng Mộ Ngôn hoàn toàn không đếm xỉa tới thanh âm không ngừng vang lên kia, vẫn như trước đọc sách, đẩy đẩy mắt kính từ chối cho ý kiến đáp, “Ừm, phải không?”
Kỷ Lưu Cảnh lại ngáp một cái, vẻ mặt tò mò hỏi, “Đúng a, chỉ là rất hiếm thấy, trước kia chưa bao giờ nghe thấy di động của sư phụ vang lâu như vậy.”
“Vậy ngươi làm sao biết là tiếng chuông di động của ta.” Lăng Mộ Ngôn ngón tay trắng như sứ buông xuống không đỡ cằm nữa, ngữ khí biếng nhác hỏi ngược lại.
“Bởi vì trong thư viện này chỉ có hai người chúng ta a, sư phụ.” Kỷ Lưu Cảnh suýt chút nữa lại nằm úp sấp, biểu cảm buồn ngủ xoa xoa khuôn mặt, “Không phải của tôi nên đương nhiên là của sư phụ rồi.”
Lăng Mộ Ngôn lúc này mới lấy ra chiếc di động đã vang lên hồi lâu suýt chút nữa bị mình quên mất, sau đó ghét bỏ liếc cô một cái, “Ngươi là mì sợi sao, vặn tới vẹo đi.”
Kỷ Lưu Cảnh: “…” Sư phụ, lời này của người thực sự rất độc ác!!
“Đừng gọi đến số này nữa, gọi nhầm số rồi.” Sau khi tiếp nhận, Lăng Mộ Ngôn đối với di động phun ra một câu lạnh lùng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/1320172/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.