*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Chẳng qua, ở trước khi điều tra thân phận của ông già Noel —–” Lăng Mộ Ngôn nhướng mày khẽ lườm Thân vương các hạ vẫn đang trầm tư một cái, như cười như không hỏi, “Các hạ có phải hay không quên mất cái gì đó, ví dụ như… giữa chúng ta dường như còn vấn đề nào đó chưa được giải quyết?” Louis bị đánh gãy suy nghĩ cũng không tức giận, chính là trong con ngươi hiện lên một tia mê mang, “Cái gì?” Vấn đề gì? Y có quên mất cái gì sao? Thân vương các hạ nhíu mày, không khỏi động não hồi tưởng một vòng, sau khi không có kết quả liền khẳng định lắc lắc đầu, “Không có, giữa chúng ta không có vấn đề gì, ngươi đại khái là nhớ lầm đi.” Lăng Mộ Ngôn nhìn dáng dấp đương nhiên này của y, quả thực cũng bị chọc cho tức cười, không khỏi cười lạnh châm chọc nói, “Tôi cho rằng hệ thống trí nhớ của các hạ có vấn đề, như vậy hẳn là vẫn nhớ rõ lời nói trước đó của tôi đi? Các hạ vô duyên vô cớ xông vào phòng của tôi, chẳng lẽ không định cho tôi một lời giải thích sao? À, ngài là bởi vì tuổi quá cao cho nên đầu óc dễ quên a, nếu là vậy tôi thực ra có thể thông cảm, dù sao kính già yêu trẻ mỹ đức này tôi vẫn hiểu được.” Louis: “…” Lăng Mộ Ngôn dối trá tươi cười: “Tôi cho rằng, các hạ có lẽ sẽ cho tôi một lý do thuyết phục để giải thích tại sao ngài mỗi đêm đúng giờ đều đi tới chỗ của tôi, đúng không?” Louis: “…” Trầm mặc nửa ngày, Thân vương các hạ vẻ mặt thận trọng thử hỏi, “Nếu ta nói… không có thì sao?” Lăng Mộ Ngôn đột nhiên thu liễm tươi cười, mặt không chút thay đổi nhìn y, sau đó cái trán rõ nhô lên một dấu thập màu đỏ có thể thấy được rõ ràng. “… Được rồi, vừa rồi ta chẳng qua là nói đùa, ngươi không cần để ý.” Louis hơi hơi cúi đầu xuống, vẫn như trước một bộ biểu tình nghiêm túc, “Nếu người nhất định muốn một cái lý do —– thực ra ta chỉ là đối với các người cảm thấy tò mò mà thôi.” —- Cho dù giả bộ nghiêm túc đứng đắn hơn nữa, cũng che giấu không được thần sắc chột dạ trong mắt của ngài có được hay không, Thân vương đại nhân! “… Ngài đây là đang trả lời có lệ sao?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nheo lại huyết mâu diễm lệ, nguy hiểm lại tràn ngập dụ hoặc hỏi. “Làm sao có thể?” Louis tự nhiên là thề thốt phủ nhận, sau đó nỗ lực nói sang chuyện khác, “Có lẽ ngươi có thể gọi ta bằng một xưng hô khác, ví dụ như tên của ta?” Lăng Mộ Ngôn như cười như không liếc mắt nhìn y một cái, thẳng đến khi đem Louis cảm thấy trong lòng có chút lo sợ bất an —– Cain mới biết hắn vì cái gì lại như vậy —— mới lười biếng nói, “À, tôi đây phải chăng có vinh hạnh được biết tên của các hạ ngài?” * Cain: trong một số nguồn tin, Cain được coi là thủy tổ của huyết tộc (vampire),là người tạo ra các thế hệ huyết tộc sau này. Bởi vì huyết tộc là sinh vật hắc ám, không tôn thờ Chúa mà tôn thờ thủy tổ của huyết tộc, cho nên trong câu nói trên, Louis sử dụng từ ‘Cain’ giống như chúng ta sử dụng từ ‘Chúa’ trong cụm từ ‘Chúa mới biết…’, để cảm thán một chuyện gì đó nằm ngoài khả năng hiểu biết hoặc tưởng tượng của bản thân, Louis ngẩn ra, lúc này mới bừng tỉnh, khó trách hắn vẫn luôn gọi mình là các hạ, hóa ra Cloris còn chưa biết tên của mình sao? Vì thế y dùng vẻ mặt nghiêm túc thận trọng vươn tay ra, “Ta là Louis • Avedon • Votsis, rất vinh hạnh được quen biết ngươi.” Lăng Mộ Ngôn thật sâu nhìn y một cái, trong huyết mâu mang theo một chút nghi hoặc cùng xem kỹ, cuối cùng cũng giống như đối phương vươn ra cánh tay, “Cloris • Manfino.” ∑(っ°Д°;)っ Trước đó Louis không phải đã biến tướng giới thiệu qua bản thân rồi sao! Ngôn Ngôn, hai người các người ngốc như vậy thật sự không sao chứ?! 001 yên lặng quay đầu qua một bên lệ rơi đầy mặt, nam thần nhà nó đã bị huyết tộc vừa ngu dốt vừa cổ hủ kia dạy hư rồi, phải làm sao đây QAQ “Cloris, ngươi có muốn trở lại thế giới huyết tộc không?” Thân vương các hạ trầm ngâm một hồi, đột nhiên hỏi. “Trở lại?” Lăng Mộ Ngôn ngáp một cái, chậm rãi nói, “Trước không nói tới tôi đến từ phương đông, sau này tôi cùng tiểu thư chưa từng đi đến thế giới huyết tộc phương tây, làm sao có thể sử dụng từ ‘trở lại’ này?” “Được, vậy ngươi có muốn đi đến thế giới huyết tộc không?” Thân vương các hạ ngoan ngoãn sửa lời, lại hỏi. Lăng Mộ Ngôn dĩ nhiên quyết đoán nói: “Đương nhiên là không.” Louis: “…” Mặc dù bị nghẹn một chút, Thân vương các hạ vẫn chưa từ bỏ ý định, nhịn không được truy vấn hỏi, “Vì cái gì? Ngươi là huyết tộc không phải sao, nếu đã không muốn quay lại phương đông, đến thế giới huyết tộc phương tây không phải là chuyện rất bình thường sao?” Thân vương các hạ ngừng lại một chút, tựa hồ không biết nên dùng từ như thế nào, “Ngươi kỳ thực cũng có thể nói cho ta biết, biết đâu ta có khả năng trợ giúp chiếu cố, dù sao ta ở huyết tộc vẫn là… lời nói có chút quyền lực.” Nghe vậy Lăng Mộ Ngôn không khỏi nhướng mày chậm rì rì liếc mắt nhìn y, “Không vì cái gì, tôi chỉ là không muốn đi đến đó mà thôi, không được sao? Tôi cho rằng, tôi vẫn có quyền lợi lựa chọn nơi sinh sống của bản thân, đúng không?” Louis: “… Đúng vậy.” Vì sao cứ luôn cảm thấy Cloris tựa hồ đối với mình không có thiện cảm, là ảo giác sao? Thân vương các hạ khẽ nhíu mày, có chút do dự thầm nghĩ. “Vậy anh còn hỏi nhiều như vậy làm cái gì?” Lăng Mộ Ngôn dường như không vui nghiêng đầu qua một bên, hừ nhẹ một tiếng. … Hắn tuyệt đối là đối với mình có ý kiến, việc này Louis rốt cuộc đã xác định. —– Chẳng qua y có khi nào từng chọc tới Cloris sao? Thân vương các hạ đối với vấn đề này cảm thấy sâu sắc hoang mang. Mà ngay tại thời điểm Thân vương các hạ chuẩn bị không lộ dấu tích dò hỏi, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang. “Cloris, Cloris!” Thanh âm mềm mại non nớt mang theo ủy khuất từ ngoài cửa vang lên, hóa ra là Lolia đang gõ cửa. Lăng Mộ Ngôn ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Louis đồng dạng cũng giật mình, mà trùng hợp chính là, Louis cũng đang nhìn hắn. Sau đó, Thân vương các hạ liền rõ ràng nhìn thấy trong đôi phượng mâu mị hoặc hoa lệ như ruby kia, chậm rãi dâng lên nhàn nhạt phòng bị —– Cloris đang đề phòng mình?! Thân vương các hạ không khỏi có chút tức giận, đây là lần đầu tiên y thật lòng thật dạ muốn kết giao với một vị huyết tộc như vậy, nhưng mà huyết tộc này cư nhiên lại âm thầm ở trong lòng đề phòng y! Louis nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút nghẹn khuất, dù sao Thân vương các hạ luôn luôn cao cao tại thượng đã quen với việc huyết tộc tại thời điểm đối mặt với y đều phục tùng thuận theo, chưa từng có huyết tộc nào dám đối xử với y như vậy. Vì thế sắc mặt của Thân vương các hạ không khỏi càng thêm âm trầm —– mặc dù ở trong mắt người đối diện chẳng có gì khác biệt ╮(╯▽╰)╭ “Cloris? Cloris, anh có ở trong phòng không?” Dường như cảm thấy bên trong phòng im lặng có chút kỳ quái, Lolia không khỏi lên tiếng hỏi. Thấy Lăng Mộ Ngôn vẫn như trước nhìn mình chằm chằm cũng không có ý tứ đi ra mở cửa, Louis biết hắn e sợ mình làm tổn thương cho cô gái đứng ngoài cửa phòng kia, không khỏi hừ lạnh một tiếng xoay người thuấn di rời đi. Hắn trái lại đối với cô gái kia rất để tâm. Louis đứng ở ngoài cổng chính, quay đầu lại thật sâu nhìn thoáng qua khung cửa sổ vẫn còn phát sáng kia, sau đó không chút do dự biến mất tại chỗ. … “Cloris, sao lâu như vậy anh mới đi ra mở cửa? Chẳng lẽ anh đang ngủ?” Cửa rốt cuộc cũng được người ở trong mở ra, Lolia lập tức nhào qua ôm lấy thất lưng của Lăng Mộ Ngôn, nghi hoặc hỏi. Mọe nó, Cloris thật sự là đôi chân dài mà thắt lưng cũng tinh tế, hơn nữa bộ dạng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình quả thực cực kỳ gợi cảm a, chảy nước miếng! Lăng Mộ Ngôn phượng mâu cong cong, đôi môi đỏ mỏng gợi lên, “Ý của tiểu thư là Cloris buổi tối không cần đi ngủ phải không?” “Không, không phải thế, làm sao có thể, tôi chỉ là, chỉ là trông thấy trong phòng của Cloris vẫn sáng đèn, cho nên mới…” Lolia chán nản gục đầu xuống, “Thực xin lỗi Cloris, là tôi quá mức tự cho là đúng…” Mặc dù ở trong trí nhớ của cô huyết tộc đều là ngày ngủ đêm thức, nhưng tập quán sinh hoạt của huyết tộc, ma tộc cùng nhân tộc trong game căn bản là nhất trí, bởi vậy thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng giống nhau. [Cloris hảo cảm +1.] “Tôi xác thực còn chưa đi ngủ, cho nên tiểu thư không cần phải xin lỗi.” Cloris sờ sờ đầu cô, tươi cười nhàn nhạt lại chân thật, “Tiểu thư tới tìm tôi là có chuyện gì sao?” “Tôi, tôi gặp ác mộng QAQ” Lolia nghĩ đến cảnh tượng trong giấc mơ kia không khỏi rùng mình một cái, “Cloris, thế giới huyết tộc có phải hay không rất kinh khủng a?” Lăng Mộ Ngôn động tác ngừng lại một chút, trong con mắt bỗng nhiên hiện lên một tia sắc bén, “Thế giới huyết tộc? Tiểu thư vì sao lại hỏi như vậy?” “Không biết vì cái gì cứ luôn mơ thấy cảnh tượng giống như trên chiến trường, mà trực giác nói cho tôi biết đó là thế giới huyết tộc…” Lolia cánh tay dùng sức ôm chặt lấy Lăng Mộ Ngôn, “Nhưng mà rất kỳ quái a, tôi tựa hồ còn nhìn thấy Cloris cùng một người phụ nữ có cảm giác rất quen thuộc… chính là không thể nghĩ ra đối phương là ai…” Đang nói chuyện, Lolia trong đầu đột nhiên lại nhanh chóng hiện lên một đoạn ngắn gì đó, không biết vì sao lại đột nhiên có một loại cảm giác dường như từng trải qua. Vì thế Lolia càng nói càng ngập ngừng bỗng nhiên dừng lại, lúc này mới chợt nhớ tới nữ chủ trong game hình như cũng trải qua loại tình huống như vậy —– đây không phải là nội dung cốt truyện chi nhánh của tình tiết ‘Bí ẩn thân thế’ sao?! Vừa nghĩ đến đây, trước mắt đột nhiên hiện ra một khung thoại trong suốt chứng thực dự đoán trước đó của cô —– [Đinh, phát động nội dung cốt truyện chi nhánh của NPC ‘Cloris’, đạt được một trong những điều kiện tiên quyết để mở khóa tình tiết ẩn giấu – ‘Bí ẩn thân thế’.] Cái đệch, cho dù là nội dung cốt truyện đặt ra cũng không cần làm cho cảnh tượng trong mơ chân thật khủng bố như vậy đi! Đó chẳng khác nào trực tiếp đẩy cô lên chiến trường có được hay không, oa oa oa —–! Bé con trong lòng Lolia trình diễn tư thế quỳ úp sấp, cả người đều orz “Đó chỉ là một giấc mơ, tiểu thư.” Lăng Mộ Ngôn ngữ khí vừa vững vàng vừa ôn nhu an ủi nói, nhưng ở một góc độ Lolia không nhìn thấy, trong huyết mâu lại lóe lên một tia quang mang u tối không rõ, “Không cần để tâm, tôi nghĩ đại khái là ban ngày tiểu thư nhìn thấy thứ gì đó rồi suy nghĩ vớ vẩn, cho nên mới có thể mơ thấy giấc mơ loạn thất bát tao như vậy đi.” “Mới không có!” Lolia phồng mặt bất mãn phản bác, “Cảnh tượng trong mơ kia chính là rất chân thực a!” Phong ấn của Caroline đã sắp áp chế không được sao? Lăng Mộ Ngôn môi mỏng nhếch lên, hơi hơi cau lại hàng lông mày. “Cho nên Cloris đêm nay có thể hay không ngủ cùng tôi?” Lolia bàn tay nhỏ bé túm chặt góc áo sơ mi ở bên hông hắn, tội nghiệp nhỏ giọng thỉnh cầu, “Tôi không dám ngủ một mình…” Lăng Mộ Ngôn rõ ràng có chút không đồng ý nói, “Tiểu thư đã trưởng thành…” Lolia cũng hiểu được như vậy có chút không thích hợp, vì thế lập tức bổ sung nói, “Tôi chỉ là muốn Cloris ngồi bên cạnh canh tôi ngủ say, chờ sau khi tôi ngủ rồi anh mới rời đi… như vậy cũng không được sao?” Lăng Mộ Ngôn bật cười, lúc này mới chịu đáp ứng. “Ừ! Quả nhiên Cloris là tốt nhất!” ~ ~ ~ ~ ~ * ruby: hay hồng ngọc hoặc ngọc đỏ, là một loại đá quý thuộc về loại khoáng chất corundum. Chỉ có những corundum màu đỏ mới được gọi là hồng ngọc, các loại corundum khác được gọi sapphire
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]