“Cái đó, em không sao chứ?”
Rốt cuộc cũng từ trong vòng vây tang thi thoát ra, sau khi tới nơi tương đối an toàn, Lăng Mộ Ngôn lau đi mồ hôi chảy trên mặt, hơi hơi thở hổn hển hỏi.
“Vì cái gì lại muốn cứu tôi?” Bùi Vũ Trần nheo lại con ngươi, ý cười khó lường hỏi.
“A?”
“Rõ ràng các anh đều rời đi rồi không phải sao?” Bùi Vũ Trần tới gần hắn, thật sâu nhìn vào đôi con ngươi màu đen vẫn như trước nhu hòa sạch sẽ lại có chút không biết phải sao, “Vì sao vừa rồi lại quay trở lại để cứu tôi?”
Lăng Mộ Ngôn lui về phía sau vài bước, cho tới khi phía sau đụng vào thân cây, hắn hơi hơi nhíu mày, “Anh chỉ muốn…”
Bùi Vũ Trần nhấc lên cằm của hắn, ý cười tàn khốc, “Anh có biết hậu quả cứu tôi là cái gì không? Nếu tưởng rằng tôi sẽ báo đáp anh, vậy phải nói thật, suy nghĩ này quá mức ngây thơ rồi, Lăng Mộ Ngôn…”
Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, thoáng vùng vẫy một chút, “Anh không có…”
Không đợi hắn nói xong, Bùi Vũ Trần đột nhiên đè lại sau gáy của hắn, không để ý đến giãy dụa của thanh niên, hung hăng hôn lên môi hắn. Cậu ngậm lấy đôi môi của hắn, trằn trọc chuyển sang hôn sâu, động tác liếm cắn càng thêm mạnh mẽ.
“Bùi Vũ Trần, cậu điên rồi sao?!” Chờ đến khi Bùi Vũ Trần rốt cuộc buông hắn ra, Lăng Mộ Ngôn không khỏi hung hăng hít vào một hơi, sau đó dựa vào thân gây mang theo phẫn nộ không thể tin được, hô to.
“Chỉ là muốn biểu đạt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/1320129/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.