*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
“Ý của chị là… Mộ Ngôn vẫn luôn cố chấp nối hai hình khác nhau lại như vậy, là bởi vì trước đây mỗi lần cậu ấy làm như thế đều sẽ được cha mẹ sửa lại cho đúng. Vì vậy mới lừa mình gạt người, cho rằng có lẽ cha mẹ sẽ lại một lần nữa trở về, sửa đúng cho cậu ấy?” 
Trên đường lái xe trở về, Tô Cảnh Thanh bên trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cuộc đối thoại trước đó giữa mình cùng Lăng Lâm. 
Y chưa bao giờ biết tới hóa ra Mộ Ngôn bị chứng tự bế là do cha mẹ của hắn gặp phải tai nạn máy bay. Không ngừng chơi trò Pikachu chẳng qua là do trong tiềm thức của hắn vẫn luôn không chịu chấp nhận sự thật, đem trò chơi này trở thành nơi ký thác trong lòng để yên lặng tưởng niệm về cha mẹ… 
Cho nên ngày hôm qua thời điểm y dạy Mộ Ngôn như vậy, hắn mới yên lặng ngẩn người, sau đó dời đi đề tài… 
Y cái gì cũng không biết, kiếp trước cư nhiên còn kích thích Mộ Ngôn như vậy… 
Tô Cảnh Thanh nghĩ tới đây, trong lòng đau đớn như bị xé rách, vô cùng khó thở. Y nhắm lại đôi mắt, dưới chân đạp mạnh chân ga, khóe miệng giương lên một tia ý cười điên cuồng. 
—– cho nên y thực sự là đáng đời! Đúng vậy, Tô Cảnh Thanh y quả thực là một kẻ chết tiệt! 
Chậc, đáng đời cuối cùng cái gì cũng đều không thể chiếm được! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/1320106/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.