“… Mộ Ngôn học trưởng?”
Trong phòng tập kịch, Kim Thiên Thiên vừa mới đi vào trong gian chứa đồ, liếc mắt một cái liền trông thấy thanh niên tuấn mỹ hai tay gối phía sau đầu, nằm ở trên đệm như trước thảnh thơi dưỡng thần. Cô không khỏi theo bản năng mở miệng kêu lên, trong kinh ngạc còn lộ ra một tia kinh hỉ nhàn nhạt.
“A —– Thiên Thiên?” Lăng Mộ Ngôn mở to mắt mờ mịt nhìn xung quanh một chút, sau đó ngáp một cái, buồn ngủ mông lung nhìn về phía Kim Thiêu Thiên, hàm hồ gọi một tiếng.
“Vâng, Mộ Ngôn học trưởng!” Kim Thiên Thiên lúc này cười tới con mắt híp lại như vầng trăng, thanh âm thanh thúy đáp lời.
“A, đây là nơi nào?” Lăng Mộ Ngôn ngồi xuống, bắt đầu gãi gãi cái gáy, nghiêng đầu mơ hồ hỏi.
“Là trong phòng tập kịch a, Mộ Ngôn học trưởng còn chưa tỉnh sao?” Kim Thiên Thiên cười hỏi, “Bất quá cũng thực có duyên a, không nghĩ tới sẽ gặp được Mộ Ngôn học trưởng ở đây!”
“Ừm, đích xác là có duyên.” Lăng Mộ Ngôn thản nhiên cười, trong phượng mâu còn mang theo một tia nghi hoặc nhàn nhạt, “… Nơi này là phòng tập kịch?”
“Vâng, đúng thế.” Kim Thiên Thiên không chút do dự gật gật đầu, “Em mới gia nhập đoàn kịch! Lại nói tiếp, thực cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng, nếu không phải anh cảnh cáo bọn họ, có lẽ…”
“A… thật không?”
“… Mộ Ngôn học trưởng?” Kim Thiên Thiên nhìn thanh niên tựa hồ vẫn còn đang bị vây bên trong mơ màng, dừng một chút không khỏi nhịn cười nói, “Mộ Ngôn học trưởng, hóa ra anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/1320085/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.