“Mộ Ngôn, hôm nay tớ cùng cậu đi mua gối ôm có được hay không?”
Dạ Cảnh Thần nhanh chóng bước lên hai bước, cùng Lăng Mộ Ngôn sóng vai cùng đi chung, gãi gãi tóc gáy mặt dày hỏi.
“Không cần.” Lăng Mộ Ngôn quả quyết cự tuyệt.
“… Vì cái gì?” Dạ Cảnh Thần có chút ngạc nhiên, thần sắc không khỏi lộ ra ủy khuất cùng với không cam lòng, “”Vậy vì sao Thịnh Duệ lại có thể cùng cậu đi mua gối ôm?”
Lăng Mộ Ngôn thuận miệng nói, “À, bởi vì tóc của cậu không phù hợp với thẩm mỹ nhìn của tớ.”
“Vậy, tớ đi nhuộm tóc trở về như cũ QAQ!”
Lăng Mộ Ngôn dừng bước chân, hơi hơi nghiêng đầu liếc anh. Thần sắc của hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm khiến cho Dạ Cảnh Thần sắc mặt đỏ bừng thiếu chút nữa thì tạc mao, lúc này hắn mới chậm rãi mở miệng, “Vậy thì chờ tới khi cậu nhuộm trở lại đi rồi lại nói sau, ngoan.”
Nói xong, Lăng Mộ Ngôn còn vô cùng sung sướng vỗ vỗ lên trên ‘lông vàng’ hơi hơi rối bời của con chó lông quăn vàng kim kia, khóe miệng cong cong.
Dạ Cảnh Thần: “…”
Bất quá rất nhanh, lực chú ý của anh liền chuyển tới trên động tác vừa rồi của Lăng Mộ Ngôn. Sau đó não bộ liền không ngừng quay vòng bởi những suy nghĩ như: ‘Mộ Ngôn làm động tác thân mật với mình (thực ngượng ngùng)’, ‘Woa, vừa rồi Mộ Ngôn vừa xoa đầu mình’,…
→_→ Quả thực không thể cứu nổi nữa…
“Mộ Ngôn, hóa ra cậu ở trong này a.” Lãnh Thịnh Duệ bước tới đây, vừa nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn liền nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/1320081/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.