Chương trước
Chương sau
[Ngôn Ngôn, cậu vừa rồi thực sự là đẹp trai ngây người! 001 sùng bái cậu ~ ~]
Lăng Mộ Ngôn từ trong đầu nghe được thanh âm máy móc lạnh như băng lại nói ra loại ngữ khí như vậy, thái dương không thể khống chế được mà co rút. Hắn chịu đựng xúc động muốn che trán, mang theo biểu tình vân đạm phong kinh, tiếp tục đi về phía trước, không chút để ý ý tứ của hệ thống quân xuẩn manh nhà mình.
* vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng điềm nhiên
[Bất quá Ngôn Ngôn, cậu làm như vậy thực sự là được sao? Này thực sự là làm sụp đổ tình tiết a?] 001 cũng không hề phát hiện ra quyết định trong nội tâm của kí chủ nhà mình, vô cùng lo lắng đưa ra nghi vấn.
“A?” Lăng Mộ Ngôn lười biếng ngáp một cái, “Ta như thế nào làm sụp đổ tình tiết?”
[Ở trong truyện, Lăng Mộ Ngôn cũng không làm ra sự việc vừa rồi, không chỉ nghiêm túc giáo huấn những học sinh khác, mà còn phân rõ giới hạn cùng Tô Uyển Uyển…]
“Đầu tiên, Lăng Mộ Ngôn không có ra mặt đó là bởi vì lúc ấy cậu ta còn đang bận ở cùng một chỗ với Tô Uyển Uyển, cho nên không biết được chuyện này.” Lăng Mộ Ngôn chậm rãi cong lên khóe miệng, khuôn mặt ôn hòa tuấn tú lúc này ở dưới ánh nắng chiếu rọi của mặt trời, nhìn qua khiến cho rung động lòng người, “Nếu Lăng Mộ Ngôn biết chuyện, khẳng định cũng sẽ đứng về phía của Lâm Tuyết, không phải sao? Sau đó, nếu như ta không ngăn cản, kế tiếp rất có thể sẽ là Trầm Ngạn Hi đứng ra cứu giúp. Ngươi xác định muốn để cho ta đứng ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ thăng cấp tình cảm? Cuối cùng, ta nhớ rõ ngươi đã từng nói, chỉ cần có thể hoàn thành được nhiệm vụ thì tùy theo ý của ta, không đúng sao? Cho nên, ta hoàn toàn không cần phải bám sát vào tình tiết của truyện, cùng Tô Uyển Uyển yêu đương một hồi.”
[… Đúng, hình như là như vậy…] 001 nghe xong liền trợn tròn mắt, nó yên lặng cân nhắc một chút, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, không khỏi có chút không xác định mà gật đầu.
Lăng Mộ Ngôn vốn nện bước nhẹ nhàng không khỏi tăng lên lực giậm chân, bi ai vì chỉ số thông minh quá mức thấp của hệ thống. Thực sự hệ thống quân rất dễ bị lừa gạt a, Lăng Mộ Ngôn lắc đầu, khóe miệng không kiếm được mà giương lên.
“… Mộ Ngôn ca ca!” Phía sau mơ hồ truyền tới tiếng gọi, Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, xoay người, liền không chút ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Tuyết đang hướng về phía bên này chạy tới.
“Mộ Ngôn ca ca.” Lâm Tuyết thở phì phò dừng lại ở trước mặt của Lăng Mộ Ngôn, mặt đỏ lên.
“Tiểu Tuyết?” Lăng Mộ Ngôn trong con ngươi hiện lên ý cười nhàn nhạt, lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho cô, “Em không phải nói là còn có việc hay sao? Nhanh như vậy đã làm xong rồi?”
“Em…” Lâm Tuyết nghẹn lời, sau đó có chút xấu hổ tiếp nhận khăn tay được đưa tới. Vừa rồi cô chỉ là muốn bình phục lại tâm tình một chút, cho nên mới bảo là có việc cần rời đi a QAQ
“Tìm anh có chuyện gì sao?” Lăng Mộ Ngôn trìu mến đem sợi tóc dính mồ hôi ở trên trán của cô gái vén lên, bất đắc dĩ nói, “Bất quá cho dù có chuyện thì cũng không cần phải chạy nhanh như vậy a, anh cũng sẽ không chạy trốn mất.”
Lâm Tuyết bị động tác vô cùng thân thiết này khiến cho cả kinh, trên mặt nhất thời hiện lên màu đỏ ửng, “Em, em chỉ là…”
“Hửm?” Phượng mâu của Lăng Mộ Ngôn híp lại, gắt gao nhìn cô, môi mỏng gợi lên một độ cong như cười như không. Thanh âm từ tính ôn hòa của hắn vì cúi đầu mà hơi bị ép xuống, nhưng ngoài ý muốn lại mang theo vài phần hơi thở mờ ám.
Lâm Tuyết không khỏi có chút không thích ứng nổi mà lui về sau vài bước, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng. Như thế nào lại cảm thấy Mộ Ngôn ca ca lúc này thoạt nhìn… tràn ngập tính xâm lược như vậy?
Chính là… rất đẹp trai có được hay không?!
Lâm Tuyết đè nén xúc động muốn ôm mặt thét lên chói tai, trên mặt nổi lên đỏ ửng động lòng người, trong lòng lại nhịn không được hơi hơi nhộn nhạo.
Không nên không nên, Lâm Tuyết, mày phải nhẫn nại, mày còn chưa có tỏ tình thành công đâu! Nghĩ tới đây, Lâm Tuyết lại trở nên bình tĩnh. Cô rõ ràng cảm giác được trong lòng bàn tay tràn ngập mồ hôi, tim đập cũng nhanh hơn vài phần.
Mộ Ngôn ca ca… sẽ thích cô sao?
Nếu hắn cự tuyệt cô… phải làm sao bây giờ?
Chính là… nếu như không nói cho Mộ Ngôn ca ca biết tâm ý của mình, Lâm Tuyết nắm chặt tay, thực sự là không cam lòng a.
Không cam lòng, nếu Mộ Ngôn ca ca luôn luôn chỉ coi cô là em gái, cả đời không biết cô từng thích hắn…
Không cam lòng, nếu Mộ Ngôn ca ca hẹn hò bạn gái rồi cùng cô bất hòa, phải làm sao bây giờ? Hắn sẽ không tiếp tục cùng cô chơi đùa trêu chọc; sẽ không tiếp tục chọc chọc xoa xoa chóp mũi của cô, gọi cô là ‘tiểu công chúa’; sẽ không tiếp tục giúp cô học phụ đạo; sẽ không tiếp tục ở lúc cô phạm sai lầm liền chủ động lên tiếng giải thích thay cô; sẽ không tiếp tục ở thời điểm cô khóc, cho cô mượn bả vai để dựa vào; sẽ không tiếp tục ở thời điểm cô nóng nảy liền ôn nhu dỗ dành cô… cũng sẽ tiếp tục không ở trong tình huống không rõ phân phải trái, che chở cho cô, sủng nịch cô.
Thực sự rất không cam lòng, nếu… nếu như Mộ Ngôn ca ca cũng thích cô thì sao?
Cô không biết nếu như mình bỏ lỡ Mộ Ngôn ca ca, cô có thể hay không tìm được một người nam nhân ôn hòa săn sóc có trách nhiệm và sẽ sủng ái mình như Mộ Ngôn ca ca. Cô chỉ biết, cô hiện tại thực sự rất rất thích, rất rất thích thiếu niên ôn hòa tuấn mỹ ở trước mặt này. Nếu cô không nói ra tâm ý của bản thân, cô chỉ sợ là sẽ hối hận cả đời.
Cho dù… bị cự tuyệt, ít nhất cô cũng đã từng tranh thủ qua, không phải sao?
—– Ít nhất cô đã từng dũng cảm qua, sẽ không hối hận.
Lâm Tuyết làm tốt đấu tranh tâm lý, rốt cuộc cố lấy dũng khí chống lại đôi phượng mâu hàm chứa ý cười nhàn nhạt ôn nhu của Lăng Mộ Ngôn —–
“—– Mộ Ngôn ca ca, em thích anh!”
Thực sự rất thích rất thích, thích tới mức không thể kiềm chế được.
[Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ nhất: Đạt được lời tỏ tình của nữ chủ! Độ hoàn thành của nhiệm vụ là 50%, thỉnh người chơi tiếp tục cố gắng!]
[Ngôn Ngôn, cậu quả thực không hổ là nam thần của tôi! Thực sự là quá mức lợi hại!] 001 nhịn không được mắt sáng như sao, [Moa moa moa moa moa ~ ╭(╯3╰)╮]
Lăng Mộ Ngôn trên mặt vẫn như trước giữ nguyên bộ dáng ôn hòa hữu lễ, thái dương lại nhịn không được hiện ra một dấu thập nho nhỏ màu đỏ, “Hệ thống quân, ngươi có thể không bán xuẩn được không?]
[… Người ta chỉ là muốn biểu đạt một chút sùng bái đối với Ngôn Ngôn mà thôi, như thế nào lại nói với người ta như vậy, 001 thực thương tâm hu hu hu…]
“Phiền ngậm mồm lại, cảm ơn vì đã hợp tác.”
[… Tốt QAQ]
Thanh âm nháo loạn của hệ thống quân ở trong đầu rốt cuộc cũng chịu im lặng, Lăng Mộ Ngôn lúc này mới dùng ánh mắt xin lỗi hướng về cô gái thanh thuần vẻ mặt không yên đang chờ hắn trả lời.
“Tiểu Tuyết, anh…” Hắn cúi đầu mở miệng, một bộ dáng mất mác khó xử.
Lâm Tuyết ánh mắt mong chờ nhất thời ảm đạm xuống, cô gian nan lắc lắc đầu, “Mộ Ngôn ca ca, anh đừng nói…”
“…”
Lâm Tuyết cố gắng nở một nụ cười, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn thẳng vào thiếu niên vẫn luôn là trân bảo được mình giấu kĩ trong đáy lòng. Rõ ràng trong đôi mắt hạnh xinh đẹp đã nổi lên nước mắt, khóe miệng lại vẫn quật cường cong lên, “Em đã biết được Mộ Ngôn ca ca muốn nói gì, không quan hệ, em chỉ là muốn đem tình cảm của mình nói ra với anh mà thôi, không muốn nghe câu trả lời.”
Rõ ràng đã làm tốt chuẩn bị là sẽ bị cự tuyệt, chỉ là vì sao vẫn cảm thấy khó chịu như vậy?
“Bởi vì cảm thấy mình chỉ có thể yêu thầm mà anh lại không biết gì cả, cảm giác thực sự rất khó chịu, cho nên mới muốn nói hết cho anh biết. Mộ Ngôn ca ca không cần phải để ý.” Cô hít sâu một hơi, đem xúc động muốn khóc ra kia gắt gao đè nén lại trong lòng, nở ra một nụ cười sáng lạn, “Em tin rằng mình sẽ tìm được một người còn yêu thương em hơn cả em yêu thương hắn, Mộ Ngôn ca ca sẽ chúc phúc cho em đi?”
Lăng Mộ Ngôn thật sâu nhìn cô một cái, thong thả gật đầu, trầm giọng nói, “… Sẽ, tiểu công chúa của chúng ta nhất định sẽ thật hạnh phúc.”
“Em cũng nghĩ như vậy.” Thanh âm của cô dần dần trở nên run rẩy, “Em là một người tốt như vậy, Mộ Ngôn ca ca bỏ lỡ chính là tổn thất của anh a!”
A, Mộ Ngôn ca ca, là em vứt bỏ anh trước nha.
“Nếu… về sau Mộ Ngôn ca ca tìm được bạn gái, nhất định phải nói cho em biết. Em cũng muốn biết xem là cô gái nào có thể làm cho Mộ Ngôn ca ca yêu thương. Mộ Ngôn ca ca nhất định cũng phải hạnh phúc nha.”
“Được.” Đôi môi mỏng của Lăng Mộ Ngôn mím lại, thận trọng đáp ứng.
Trước khi rời đi, Lâm Tuyết vụng trộm dùng tay xoa xoa khóe mắt của mình, sau đó nghiêm túc nhìn hắn hỏi, “Mộ Ngôn ca ca, chúng ta vẫn có thể làm anh trai em gái tốt của nhau, đúng không?”
Lăng Mộ Ngôn làm bộ như không nhìn thấy động tác nhỏ của cô, nghiêm túc gật đầu nói, “Sẽ, em vĩnh viễn là cô em gái nhỏ mà anh yêu thương nhất.”
Lâm Tuyết lúc này mới thoải mái nở nụ cười, sau đó xoay người càng lúc rời đi càng xa.
Cô đưa lưng về phía thiếu niên ở phía sau, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Mộ Ngôn ca ca, em không thích anh nữa, thật sự.
Em tuyệt đối sẽ không hối hận bởi vì phút xúc động này, bởi vì ít nhất em đã từng dũng cảm tranh thủ qua.
Mặc dù có chút khổ sở…
Nhưng mà, chúng ta đều phải hạnh phúc nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.