“Tuần trăng mật.”
Sau khi hôn lễ kết thúc, sáng sớm hôm sau hai người lập tức đi thẳng tới sân bay.
Buổi tối ngủ muộn, sáng ra lại dậy sớm, Trình Thư Nặc hoàn toàn không có tinh thần.
Lâm Yến kí gửi hành lý xong thì cũng chỉ mất hơn mười phút, Trình Thư Nặc đã ngồi ngủ thiếp đi trên ghế chờ.
Lâm Yến ngồi xuống cái ghế trống ở bên cạnh, nhẹ nhàng để đầu Trình Thư Nặc lên vai mình, cầm túi xách để giữa hai chân cô lên đùi mình.
Trình Thư Nặc ngủ không sâu, động tác của Lâm Yến rất nhẹ, Trình Thư Nặc cũng tỉnh, cô quay đầu nhìn anh, “Còn bao lâu nữa thì vào cổng vậy anh?”
Lâm Yến nhìn đồng hồ, rồi thấp giọng nói: “Ba mươi phút nữa.” Anh nắm lấy tay vợ, “Vẫn ngủ được thêm một lúc nữa đấy.”
Trình Thư Nặc cúi đầu “Ừ” một tiếng, rồi nhắm mặt lại lần nữa.
Lâm Yến cúi đầu, hôn trán vợ, văn phòng luật vẫn còn một ít việc, nhân lúc Trình Thư Nặc đang nghỉ ngơi thì anh xử lí qua.
Cho đến khi lên máy bay, Trình Thư Nặc vẫn mơ màng, Lâm Yến cài dây an toàn giúp Trình Thư Nặc, Trình Thư Nặc bèn nhân cơ hội dựa vào vai Lâm Yến.
Lâm Yến giơ tay véo cái cằm nhọn của vợ, bật cười, “Sao mà buồn ngủ thế?”
Trình Thư Nặc có chút tủi thân hít mũi, mềm giọng nói: “Tại anh cả đấy.”
Lâm Yến chậm rãi thổi một hơi lên má Trình Thư Nặc, biết rõ còn cố hỏi, “Tại anh cái gì?”
Trình Thư Nặc hơi hé mắt, liếc anh một cái, “Anh nói xem?” Cánh tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nam-ay-co-chut-ngot-ngao/976514/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.