Cảnh sát tra hỏi theo quy tắc, Trình Thư Nặc theo Tôn Ngộ về cục cảnh sát, Lâm Hủ khăng khăng muốn đi với cô, Trình Thư Nặc cũng không từ chối. Tôn Ngộ tránh nghi ngờ, không đi theo vào phòng thẩm vấn. Người cảnh sát hình sự đặt câu hỏi là người mà lần trước Trình Thư Nặc có từng gặp qua một lần ở phòng điều tra hình sự khi đến cục cảnh sát thành phố thăm Lâm Yến. “Lần cuối cùng nhìn thấy anh ta là vào khi nào?” “Sáng ngày mồng 3.” “Sau ngày mồng 3 thì không gặp nữa à?” “Phải.” “Lần trò chuyện gần nhất là khi nào?” “Không nhớ nữa, có lẽ là mấy hôm trước.” “Nói về cái gì?” “Cũng không nhớ.” “…” Ngòi bút của người cảnh sát hình sự đặt câu hỏi khẽ gõ một cái, anh ta ngẩng đầu lên, “Cũng không nhớ ư?” Trình Thư Nặc gật đầu, nói thản nhiên: “Đồng chí cảnh sát à, nói chuyện với nhau khi nào thì mấy anh có thể xem lịch sử trò chuyện mạng viễn thông, không cần phải hỏi tôi. Còn về nói cái gì, có lẽ chính là tôi nói một câu ’em yêu anh’, chồng tôi trả lời lại một câu ‘anh cũng yêu em’, à đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, chúng tôi cũng bàn xem muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, làm đám cưới kiểu Tây hay kiểu Trung Quốc…” Các đốt ngón tay của người cảnh sát hình sự gõ bàn, ngắt lời cô, “Đừng nói leo, cô biết tôi không hỏi cái này.” Hai tay Trình Thư Nặc để trên bàn, cũng hỏi: “Thế anh hỏi cái gì?” Cô nở nụ cười, giọng điệu có chút khinh thường trào phúng, “Đồng chí cảnh sát à, là mấy anh nghi ngờ chồng tôi, cho dù về mặt tư tưởng tôi kiên quyết tin tưởng anh ấy sẽ không làm ra chuyện gì vi phạm pháp luật, thì về hành động tôi cũng đã phối hợp với việc điều tra của cảnh sát các anh 100%, còn cần tôi làm gì nữa? Chẳng lẽ cũng coi anh ấy như kẻ bị tình nghi như các anh à?” Người cảnh sát hình sự bị chặn họng, thay đổi câu hỏi, “Khi anh ta ở cùng với cô thì cô có phát hiện anh ta có gì bất thường không?” Trình Thư Nặc cười gật đầu, “Có chứ, tôi phát hiện anh ấy yêu tôi một cách bất thường, lại nghe lời tôi một cách bất thường, nhưng mà, các anh rốt cuộc là đang đặt câu hỏi theo quy tắc, hay chỉ là đang tìm hiểu tiết mục tình cảm của cuộc sống vợ chồng thế?” Người cảnh sát hình sự: “…” Ba mươi phút sau, cửa phòng thẩm vấn mở ra. Trình Thư Nặc đi ở phía trước, Tôn Ngộ bận xong đúng lúc qua đây, cậu ta không nói gì, ánh mắt nhìn người cảnh sát đặt câu hỏi, anh cảnh sát bất đắc dĩ lắc đầu với cậu ta. Tôn Ngộ gật đầu với anh ta, người cảnh sát đặt câu hỏi lập tức rời đi trước. Trình Thư Nặc xách túi bên người, đi về hướng trái ngược. Bước chân của cô rất nhanh, Tôn Ngộ chạy chậm đuổi theo, “Thư Nặc, nói mấy câu với tôi nhé.” Bước chân của Trình Thư Nặc không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, “Tôi và cậu không có gì hay để nói hết.” Tôn Ngộ giữ chặt cánh tay của Trình Thư Nặc, mạnh mẽ kéo cô dừng lại, “Chỉ mấy phút mà thôi.” Trình Thư Nặc hất tay cậu ta ra, có chút không kiên nhẫn, “Cậu nghi ngờ Lâm Yến, tôi và cậu có gì hay mà nói?”
Vẻ mặt Tôn Ngộ cứng lại, nghiêm mặt nói: “Bọn tôi sẽ không vô duyên vô cớ nghi ngờ một người, Thư Nặc, chị có giận tôi cũng vô ích, tôi cũng chỉ làm việc theo quy tắc thôi.” Trình Thư Nặc tiếp tục đi về phía trước, “Tôi hiểu cho công việc của cậu, nhưng cũng xin hãy hiểu cho cảm xúc của tôi một chút. Lâm Yến không phải cảnh sát, anh ấy hết lòng hết dạ phối hợp điều tra, là tình nghĩa của anh ấy, mấy cậu lại coi anh ấy là hung thủ, cậu bảo tôi phải nói gì đây?” Tôn Ngộ cũng thừa nhận, “Lần trước ở làng du lịch, đúng là tôi không phân biệt được công tư, mượn cơ hội trút giận, tôi nhận lỗi với chị.” Lúc đó ý của Phó Duyên là mời Lâm Yến về cục cảnh sát, là vì chuyện của cậu ta năm đó, không khống chế được cảm xúc cá nhân, tự tiện còng tay anh lại, áp tải người về cục như đang bắt tội phạm. Nhưng cậu ta có hận Lâm Yến thật không, thật ra cũng không phải, cậu ta ỷ vào cảm giác tội lỗi của Lâm Yến, trút hết mọi cảm xúc lên Lâm Yến, nhưng Lâm Yến là người vô tội nhất, rõ ràng anh không sai, nhưng vẫn trả giá bởi sai lầm năm đó của Lâm Nghị. Thậm chí Lâm Nghị cũng không có nhiều sai lầm, đúng là ông ta là người phụ trách vụ án, nhưng nguồn cơn của tội ác không phải ông ta. Trình Thư Nặc im lặng hai giây, rồi nói: “Nếu cậu đang giải thích cho hành động ở làng du lịch lần trước, thì tôi chấp nhận thay Lâm Yến. Nhưng chuyện hôm nay, thì xin lỗi, tôi không thông cảm được, cũng không chấp nhận bất cứ lời giải thích nào.” Tôn Ngộ đi theo cô xuống cầu thang, nói tiếp, “Ngày mà Hoàng Khải Bình chết đó, vừa khéo là buổi tối hôm anh ta bỏ lại chị ở cục cảnh sát, lúc đó Lâm Yến không khống chế được cảm xúc, chị chắc chắn anh ta sẽ không làm ra chuyện sai lầm gì sao?” Bước chân của Trình Thư Nặc thoáng dừng lại, rồi mới bước tiếp. Tôn Ngộ suy đoán hợp lý, “Anh ta biết chuyện năm đó của chị, sốt ruột như thế, lại đi tìm Hoàng Khải Bình trước, chị không nghĩ là vì cái gì sao? Anh ta quan tâm chị như thế, có làm gì thì cũng được xem là bình thường nhỉ?” Sắc mặt của Trình Thư Nặc trở nên nặng nề, giây lát sau lại khôi phục bình thường, cô im lặng đi xuống cầu thang, nhìn thấy Lâm Hủ ở sảnh lớn, thì mới mở miệng: “Lâm Hủ, chúng ta về thôi.” Lâm Hủ bật dậy khỏi ghế, chạy tới bên cạnh Trình Thư Nặc: “Không sao chứ ạ? Rốt cuộc là chú út đang ở đâu vậy ạ?” Trình Thư Nặc khẽ lắc đầu: “Về nhà trước đã.” Trình Thư Nặc thể hiện rõ thái độ không muốn để ý tới cậu ta, Tôn Ngộ đứng ở đầu cầu thang, không tiếp tục đi theo nữa. Lâm Hủ lén liếc nhìn Tôn Ngộ, cũng biết cục cảnh sát không phải nơi nói chuyện, cậu ngoan ngoãn theo Trình Thư Nặc ra ngoài. Hai người ngồi vào xe, Trình Thư Nặc lái xe, Lâm Hủ lo cho Lâm Yến, nhưng lại lo cảm xúc của mình bất ổn sẽ ảnh hưởng đến Trình Thư Nặc, thấy nãy giờ cô không nói gì, nên cậu chủ động khơi mào đề tài, “Thím à, cháu vừa xem thiệp cưới, cái màu hồng nhạt ở trang thứ chín là đẹp nhất.” “Ừ.” Trình Thư Nặc cúi đầu đáp lại. “Đám cưới thì có thể kết hợp Trung Quốc và phương Tây, bây giờ có rất nhiều người làm như thế, có thể mặc áo cưới, cũng có thể mặc lễ phục kiểu Trung Quốc, tóm lại đều rất được.” “Ừ.” Trình Thư Nặc vẫn chỉ đáp một chữ, “Còn về tuần trăng mật, thì có thể đi Châu Âu, cũng có thể đến bãi biển.” Lâm Hủ nói đến mức bản thân cũng rung động, “Chờ cháu kinh doanh có lời, vợ cháu muốn đi đâu thì cháu sẽ đưa cô ấy đến nơi đó…” Cậu ta còn chưa nói xong thì ô tô “kít” một tiếng, mạnh mẽ dừng lại. Lâm Hủ ngả về phía trước theo quán tính, cắn phải đầu lưỡi, nhưng vẫn nhịn đau nhìn về phía Trình Thư Nặc với vẻ quan tâm, “Thím à thím không sao đấy chứ…” Trình Thư Nặc lấy túi trên đài xuống, kéo khóa ra, dốc miệng túi xuống, đổ hết mọi thứ lên đùi, lấy ra hộp thuốc trong đó. Giọng cô rất lạnh nhạt, “Cậu im lặng một lúc đi, đừng nói chuyện với tôi.” Lâm Hủ ngay lập tức che miệng, nhìn chỗ ghế lái, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Trình Thư Nặc châm điếu thuốc, kéo cửa kính xe xuống, nửa khuỷu tay chìa ra ngoài. Cô hơi bực bội, lời Tôn Ngộ nói khi nãy thật sự không thể khiến cô yên tâm được, sau khi Lâm Yến biết chuyện cô mang thai thì đã lái xe đi mất. Cách cửa kính, Trình Thư Nặc cũng biết lúc ấy cảm xúc của Lâm Yến kích động, thậm chí là bỏ lại một mình cô trước cửa cục cảnh sát, trong lúc đó Trình Thư Nặc hoàn toàn mất liên lạc với Lâm Yến khoảng 7-8 tiếng, cô tìm khắp mọi nơi, nhưng không tìm thấy Lâm Yến, cuối cùng là đứng đợi trước cửa nhà lúc đêm khuya chờ Lâm Yến về. Gió đêm từ bên ngoài cửa sổ lùa vào, làn khói thuốc màu trắng bị thổi tan, lay động nơi sườn mặt cô, Trình Thư Nặc nhắm mắt lại, cô nhớ đến cảnh tượng khi nhìn thấy Lâm Yến đêm đó. Trên mặt Lâm Yến có vết thương, cả người rất nhếch nhác, khi tắm rửa trong phòng tắm, trên chiếc sơ mi bị cởi ra có vết máu, nhưng trên người lại không có vết thương, Cái tay vắt lên vô lăng của Trình Thư Nặc không khỏi siết chặt lại, Lâm Yến là một người bình tĩnh, sẽ không hành động theo cảm tính, Trình Thư Nặc biết điều đó. Mà nếu quả thực giống như những gì mà Tôn Ngộ nói, Lâm Yến quá quan tâm cô nên rối loạn, trong lúc kích động lỡ tay…. Nhưng chuyện của cô năm đó, có liên quan gì tới Hoàng Khải Bình đâu chứ? Ngón tay kẹp đầu lọc của Trình Thư Nặc run lên, chợt bị mùi thuốc lá nơi khoang mũi làm sặc, nặng nề ho khan. Lâm Hủ hoang mang bối rối cầm chai nước khoáng, mở nắp đưa sang bên Trình Thư Nặc, “Uống nước đi ạ.” Trình Thư Nặc giơ tay cản lại một chút, sau đó tay phải nắm lấy cổ tay Lâm Hủ, cô nhìn cậu ta, giọng nói lạnh lẽo như màn đêm, “Lâm Hủ, chú út của cậu sẽ không sao đâu đúng không?” Lâm Hủ bị hoảng sợ bởi động tác bất thình lình của Trình Thư Nặc, nước khoáng tràn ra ngoài miệng bình, có một nửa là chảy xuống mu bàn tay cậu ta. Quần của Trình Thư Nặc cũng bị ướt một mảng, ban đêm lạnh lẽo, cô lại hoàn toàn không cảm giác được, trái lại đôi mắt hơi đỏ lên, không biết là bị sặc thuốc, hay là nguyên nhân gì khác, “Anh ấy đã đồng ý với tôi là sẽ sớm chút quay về, anh ấy đã đồng ý rồi, Lâm Hủ, chú út của cậu sẽ không lừa tôi đâu có đúng không…” Lâm Hủ gật mạnh đầu, nói năng hơi lộn xộn, “Chị à…À không, thím à, thím đừng lo, chuyện mà chú út đã đồng ý thì sẽ không có chuyện không làm được, nhiều năm qua mỗi một chuyện chú ấy đồng ý với cháu thì đều làm được, huống hồ là đồng ý với thím.” Nghe xong lời Lâm Hủ nói, Trình Thư Nặc rốt cuộc thở ra một hơi, cánh tay nắm Lâm Hủ lỏng hơn một chút, nhưng giọng điệu khi nói chuyện vẫn hơi run rẩy, “Tôi cũng tin anh ấy, nhưng tôi vẫn thấy lo, trước khi anh ấy đi công tác, cứ luôn nói với tôi là đừng lo lắng, nhất định sẽ không sao, nhưng anh ấy không ở bên cạnh tôi, sao tôi có thể yên tâm được.” Biểu hiện của Trình Thư Nặc ở cục cảnh sát rất lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng bây giờ khi ngồi trong xe, chỉ có mỗi Lâm Hủ, cô lại không cách nào vờ như không có chuyện gì được, “Lâm Hủ, cậu không biết…cậu không biết tôi yêu anh ấy nhiều đến mức nào đâu, cậu nói xem lỡ may anh ấy xảy ra chuyện gì, thì tôi phải làm sao đây?” Lâm Hủ nghe xong những lời này thì mắt cũng đỏ quạch, cậu ta vốn là một người cảm tính, bản thân còn sùng bái chú út, bây giờ không chỉ không rõ tung tích, lại còn là kẻ bị tình nghi hàng đầu của cảnh sát, cậu ta cũng rất lo lắng. Nhưng cậu ta là đàn ông, đã đồng ý với chú út là phải chăm sóc tốt cho Trình Thư Nặc, lúc này chắc chắn phải đàn ông một chút, “Thím yên tâm, chú út giỏi lắm, chắc chắn sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu, nếu thím thật sự lo lắng, thì có muốn gọi cho chú Phó một cuộc điện thoại không, vừa nãy ở cục cảnh sát cháu không nhìn thấy chú ấy…” Trình Thư Nặc biết chú Phó mà Lâm Hủ nói là Phó Duyên, vừa nãy đúng là Trình Thư Nặc cũng không nhìn thấy Phó Duyên, nghĩ ngợi một lúc, cô buông tay Lâm Hủ ra, còn chưa kịp nói gì thì cửa kính xe phía bên trái bị gõ nhẹ hai cái. Trình Thư Nặc quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Người đàn ông bên ngoài xe cúi người, mặc âu phục đi giày da, tao nhã khéo léo, anh ta nở nụ cười, “Quản lí Trình, đã lâu không gặp.” Dừng một chút, cũng không chờ Trình Thư Nặc trả lời, anh ta chỉ vào điếu thuốc giữa ngón tay Trình Thư Nặc, “Có tiện xin chút lửa không?” Tác giả có lời muốn nói: Yến Yến và tiểu Nặc đã bầu bạn với tôi hơn hai tháng rồi, yêu họ. Yến Yến: “Mẹ ruột cố lên! Tôi định cho bà ăn chay một ngày.” Họ Lục nào đó: “Một ngày á?” Yến Yến: “Bà cũng thấy lâu quá hả? Thế nửa ngày là được rồi, bà đúng là yêu tôi quá.” Họ Lục nào đó: “…Cút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]