Không phải hôn đại một cái, mà hai người hôn một hồi rồi lăn luôn lên giường quấn quít khó chia lìa. Hiện tại Trình Thư Nặc hơi không hiểu chút sở thích này của Lâm Yến. Đôi khi vô cùng mạnh mẽ, đôi khi lại dịu dàng hiếm thấy. Tựa như hiện tại, rõ ràng là Lâm Yến đang phục vụ cô, mang theo sự cẩn thận và xu nịnh, không chỉ hôn môi, mà còn dịu dàng vuốt ve cô. Rồi lại vùi đầu vào bên tai cô lẩm bẩm, dùng giọng điệu khiến cô nghe xong đã nhũn nửa người, dịu dàng, triền miên gọi cô. “Vợ ơi.” Trình Thư Nặc hoàn toàn điên đảo thần hồn, cả linh hồn cũng bị an ủi, cái cảm giác được người đàn ông mình yêu thương nâng niu, khiến cô phát điên, vừa sung sướng vừa mê muội. Khi kết thúc, tứ chi của Trình Thư Nặc bủn rủn không chút sức lực, Lâm Yến dọn dẹp giúp cô, rồi cúi đầu hôn cái trán mướt mồ hôi của cô, “Em nằm thêm một lúc nữa đi, anh đi nấu cơm.” Trình Thư Nặc vẫn chưa bình thường lại được, cô gật đầu, vùi mặt vào gối, không nói gì. Lâm Yến mặc quần áo, đi tới bếp, anh chuẩn bị làm lại mì sợi từ đầu, vừa mới xắn cao tay áo thì di động trong túi khẽ rung lên. Lâm Yến cúi đầu nhìn, là một tin nhắn. -8 giờ sáng mai. Lâm Yến không trả lời, lạnh nhạt đút di động lại vào túi. Qua khoảng hai mươi mấy phút, anh tắt bếp, múc mì vào bát, rồi lại rưới nước dùng và đồ ăn kèm. Lâm Yến bày xong thìa và đũa, cởi tạp dề ra, rồi đi về phía phòng ngủ. Trình Thư Nặc đã mặc quần áo, nhưng vẫn đắp chăn nằm trên giường không chịu dậy. Lâm Yến chậm rãi bước lại gần, trong giọng nói là nét cười: “Dậy ăn cơm nào.” Trình Thư Nặc kéo chăn xuống, để lộ một đôi mắt ướt át, “Nhanh vậy sao?” Lâm Yến như cười như không nhìn cô, “Nhanh cái gì?” Anh dừng lại, đuôi mày nhướng cao, “Lần sau anh sẽ nghe em, chậm một chút…” Hai chữ cuối cùng, anh nói chậm rãi. Trình Thư Nặc thấy anh nói chuyện đồi trụy một cách nghiêm túc thì cầm gối ném về phía anh, “Có biết xấu hổ hay không thế?” Lâm Yến linh hoạt tránh đi cái gối bay tới, anh đi tới mép giường cúi người, ngón trỏ véo cái cằm nhọn của cô, “Mau dậy nào, cơm nước xong thì tới trung tâm thương mại.” Anh trầm ngâm, khi mở miệng thì giọng nặng nề, có chút bùi ngùi: “Hình như anh chưa từng đi dạo phố với em.” Trình Thư Nặc quấn chăn ngồi dậy, “Em cũng không thích dạo phố.” Suy nghĩ của Trình Thư Nặc thông suốt, Lâm Yến nhìn cô, mím môi im lặng không nói. Trình Thư Nặc bỏ chăn ra, giang tay về phía anh, “Chồng ơi, ômmmm.” Cô kéo dài âm cuối, cuối câu có chút quyến rũ. Lâm Yến lại nở nụ cười, anh đưa tay kéo Trình Thư Nặc vào lòng, nâng mông cô mặt đối mặt ôm lên. Trình Thư Nặc ôm cổ anh, nhìn vào mắt anh, “Có phải em dính người lắm không?” Lâm Yến ôm cô đi ra ngoài, “Vẫn ổn.” Trình Thư Nặc mím môi, có phần nghiêm túc hỏi: “Anh sẽ thấy phiền sao? Lần đầu tiên em làm vợ người ta nên không có kinh nghiệm, nếu anh thấy phiền, thì nhớ phải nói với em đấy.” Đôi mắt Lâm Yến nhuốm nét cười, gật đầu với cô, “Được.” Trình Thư Nặc véo tai anh, nghiêm mặt nói, “Phiền á? Anh lại dám thấy phiền á? Có tin là em lập tức đạp anh một phát không!” Trình Thư Nặc hung dữ xách tai anh, Lâm Yến cũng thật sự thoải mái, không nhịn được vuốt ve lưng Trình Thư Nặc cách áo lông. Hai người tới cạnh bàn ăn, Lâm Yến không buông Trình Thư Nặc ngay, mà nhìn cô thấp giọng nói: “Anh cũng không có kinh nghiệm, nếu làm không tốt chỗ nào, vợ cũng nhớ phải thông cảm nhiều hơn đấy nhé.” Vẻ mặt Trình Thư Nặc lạnh nhạt: “Xem biểu hiện của anh đã.” Lâm Yến có chút chờ mong, “Gần đây biểu hiện của anh thế nào?” “Rất bình thường.” “…” Cơm nước xong, chuẩn bị ra ngoài. Trình Thư Nặc cầm túi xách, lòng vòng ở phòng khách, “Hình như cũng chẳng có gì cần mua.” Cánh tay của Lâm Yến khoác lên vai Trình Thư Nặc, đỡ cô đi về phía huyền quan, “Mua đồ không phải là mục đính chính.” Trình Thư Nặc quay đầu, nhìn anh với vẻ ngờ vực, “Thế anh đến trung tâm thương mại làm gì?” Lâm Yến nương theo tư thế quay đầu của cô mà cúi xuống hôn lên môi cô, “Hẹn hò với em.” Trình Thư Nặc đưa tay sửa lại cổ áo của anh, “Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, sao mà còn hẹn hò nữa?” Cô nở nụ cười, thấy Lâm Yến vẫn mặc sơ mi trắng và quần vải, lại nói: “Rất ít khi thấy anh mặc thoải mái như này, hơi không quen.” Lâm Yến bắt lấy cổ tay của cô, rồi lại trở tay đóng cửa lại: “Trước kia em hay nói anh ăn mặc trang trọng quá, nhìn là thấy già.” Trình Thư Nặc tựa đầu lên vai Lâm Yến: “Em nói thế hồi nào chứ?” Lâm Yến ấn thang máy, “Mấy năm trước, hồi chúng ta mới bên nhau, lần mà em ăn cơm với bạn cùng phòng, anh đi đón em về nhà ấy.” Trình Thư Nặc hơi bất ngờ, “Em không nhớ, anh mặc âu phục tuấn tú lắm.” Cô quả thực không nhớ, chỉ là một câu tiện miệng của mình năm đó thôi, không ngờ Lâm Yến sẽ nhớ dai như thế. Lâm Yến nghiêng mắt nhìn cô, thản nhiên mỉm cười, rồi lại nhẹ nhàng hỏi cô, “Có cần anh quay về thay đồ không? Hả bà Lâm.” Trình Thư Nặc nhanh chóng lắc đầu, đứng trong thang máy ôm siết lấy eo anh, đầu ngửa ra sau, “Không cần, chồng em mặc gì cũng rất đẹp.” Lâm Yến xoa đầu cô, đáy mắt tràn ngập nét cười, “Anh thích nghe lời này.” Trình Thư Nặc cười đến mặt mày cong lên, “Vậy anh cũng khen em đi?” “Em mặc hay không mặc đều đẹp cả.” “…Cút.” Bởi vì đang là giờ làm việc, người ở trung tâm thương mại không nhiều lắm, hai người sóng vai mà đi, Trình Thư Nặc mở ghi chép trong di động ra, “Nếu là đồ dùng trong nhà thì đủ cả rồi, ga trải giường vỏ chăn gì đó, cái sáng nay em thấy cũng là đồ mới, đúng là không có gì cần mua.” Lâm Yến ôm eo cô, thấy cô nói thế thì chỉ vào cửa hàng ở gần đó: “Mua quần áo, mua túi xách, đồ trang điểm vân vân, chẳng phải phụ nữ bọn em thích mấy thứ đó ư?” Trình Thư Nặc nhìn theo hướng tay anh chỉ, là mấy cửa hàng bán đồ xa xỉ, “Mấy thứ này lên Daigou* tìm sẽ rẻ hơn nhiều, mua ở đây không lời.”
(*) Daigou (tiếng Trung: 代购[2]; Hán-Việt: đại cấu; bính âm: dàigòu; nghĩa đen: “mua sắm thay thế”) là một kênh thương mại trong đó một người bên ngoài Trung Quốc mua hàng hóa (chủ yếu là hàng xa xỉ, nhưng cũng có hàng tạp hóa như sữa bột trẻ em) cho khách hàng ở Trung Quốc đại lục, do không tiếp cận được với sản phẩm ở Trung Quốc hoặc vì giá hàng hóa ở nước ngoài có thể 30 đến 40 phần trăm cao hơn ở Trung Quốc sau khi nhập khẩu. Người mua hàng Daigou thường đi mua hàng hóa mong muốn bằng chi phí của mình, sau đó quay trở lại Trung Quốc như một khách du lịch bình thường thực hiện giao dịch mua với số lượng dưới ngưỡng thuế quan, sau đó chuyển hàng hóa cho người mua thực tế trong khi tính phí nhiều hơn chi phí của việc mua hàng. (Cre: Wikipedia) Dì dọn vệ sinh đẩy chiếc xe đẩy nhỏ đi tới, Lâm Yến kéo Trình Thư Nặc sát vào lòng mình hơn: “Em đã là gái có chồng rồi, không cần lo mấy thứ này đâu.” “Nghe có vẻ anh rất giàu đấy.” “Bình thường thôi.” Anh cúi đầu cụng vào đầu Trình Thư Nặc, “Vừa khéo nuôi nổi em.” Trình Thư Nặc cố ý soi mói, “Nghe ý của anh thì chỉ nuôi nổi em hình như rất tiếc nuối? Có em còn chưa đủ sao?” “Anh không có ý này?” “Vậy anh có ý gì?” Lâm Yến im lặng một lúc, rồi khẽ vỗ vào tay Trình Thư Nặc, chỉ về phía xa, “Vợ ơi nhìn kìa, có sao băng.” “…” Trình Thư Nặc không so đo với Lâm Yến, cô kéo Lâm Yến lên thang cuốn, đứng cao hơn Lâm Yến một bậc thang, khó khăn lắm hai người mới ngang hàng, nghĩ đến điều gì đó, cô nói nghiêm túc, “Em tiêu tiền cho anh, thích gì em cũng mua cho anh, anh chỉ cần vẫn luôn ở bên em là được.” Cô ghé sát lại, nhìn vào mắt anh, “Em cố gắng kiếm tiền, anh ngoan ngoãn theo em, có được không?” Ánh sáng trong đôi mắt Lâm Yến chợt khựng lại, không biết tại sao Trình Thư Nặc lại bất chợt nói mấy lời đó, trong thoáng chốc trái tim anh quặn đau, không biết phải trả lời như thế nào. Trình Thư Nặc trao cho anh tình yêu, Lâm Yến muốn cho cô những điều tốt nhất, nhưng đời người không chỉ có ái tình, chân tướng và công bằng cũng là tín ngưỡng của anh, anh không thể một mình sống phóng khoáng vui vẻ được. Thang cuốn nhanh chóng đến điểm cuối, Trình Thư Nặc không chú ý, lảo đảo một cái, cơ thể ngửa ra sau. Lâm Yến cũng bị dọa, vội vàng ôm lấy Trình Thư Nặc, cúi đầu nhìn về phía mắt cá chân của cô, “Không sao chứ?” Trình Thư Nặc lắc đầu, sắc mặt của Lâm Yến khẽ thả lỏng, nhưng vẻ mặt vẫn không tốt lắm. Trình Thư Nặc chủ động nhảy qua chủ đề vừa rồi, một lần nữa nắm tay anh đi về phía trước, khi nhìn thấy một cửa hàng nội y thì kéo Lâm Yến đi vào. Đủ loại kiểu dáng và màu sắc rực rỡ được bày bán. Trình Thư Nặc chọn một bộ nội y ren khiêu gợi ướm thử vào người, rồi nghiêng đầu hỏi anh, “Có đẹp không anh?” Ánh sáng trong đôi mắt Lâm Yến dừng lại, nhìn thứ đồ thiếu vải đến đáng thương đó, cùng với nét mặt tươi như hoa của Trình Thư Nặc, anh nói đúng sự thật: “Đẹp, nhưng khó giữ ấm.” Trình Thư Nặc bị chặn họng, “Không nói chuyện giữ ấm.” “Cũng sẽ bị lộ.” “…” Sao lại có người đàn ông không hiểu tâm tư người khác như vậy chứ. Trình Thư Nặc thấy bốn phía không có ai thì kéo Lâm Yến xuống, khẽ nói thầm vào tai anh. Lâm Yến nghe xong thì nhếch môi mỉm cười. Giây tiếp theo, anh đứng thẳng lên, ngón tay gõ vài cái lên quầy bày bán, “Cái này, cái này, còn cái này nữa, mua hết, anh muốn coi em mặc.” Trình Thư Nặc: “…” Hiểu ra cũng nhanh đấy. Ra khỏi cửa hàng nội y, Trình Thư Nặc thấy hai cô gái đang cầm kem ăn, cô kéo tay áo Lâm Yến, “Em cũng muốn ăn.” Lâm Yến đồng ý rất nhanh, “Anh đi mua cho em.” Trung tâm thương mại rất lớn, muốn tìm một cửa hàng bán kem rất khó khăn, Trình Thư Nặc khẽ đẩy anh một cái, “Anh đi hỏi xem mua ở đâu đi.” Lâm Yến gật đầu, buông tay cô ra, đuổi theo cô gái phía trước. Trình Thư Nặc dựa vào tường, nhìn bóng dáng anh. Lâm Yến đưa lưng về phía cô nói gì đó. Hai cô gái hơi thẹn thùng, đỏ mặt trả lời, Lâm Yến đáp lại, hai cô gái nhìn cô một cái từ phía xa. Trình Thư Nặc có thể nhìn thấy sự hâm mộ nơi đáy mắt của cô gái nhỏ, hâm mộ cái gì chứ, cô bỗng thấy hơi phiền, thậm chí muốn hút điếu thuốc, Lâm Yến đã xoay người đi về phía cô, Trình Thư Nặc nở nụ cười, búng tay lên ngực anh, “Tán gái trước mặt em đó hả? Luật sư Lâm à, ván giặt đồ đã chuẩn bị xong cho anh rồi.” Hai tay Lâm Yến đều cầm túi mua hàng, nói với giọng lạnh nhạt: “Chẳng phải em muốn ăn kem sao?” Trình Thư Nặc cười: “Em muốn ăn kem, đúng lúc cho anh cơ hội tán gái, không được à?” Lâm Yến hơi bất đắc dĩ, “Không tán.” Thấy Trình Thư Nặc cứ cười mãi, cũng biết là cố ý trêu anh, “Anh đi mua kem cho em.” Trình Thư Nặc đi theo sau lưng anh. Đi qua một cửa hàng búp bê. Bước chân của Lâm Yến dừng lại, Trình Thư Nặc thấy lạ, Lâm Yến buông tay cô ra, “Em chờ anh một lát nhé.” Trình Thư Nặc không ngờ là Lâm Yến lại có thể có hứng thú với thứ này, anh đi vào trong, Trình Thư Nặc chờ anh ở cửa, trên đường nhìn nhóm người tan làm, tiện thể trả lời mấy tin nhắn. Cô cúi đầu, không tới một lúc, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng, “Vợ ơi.” Trình Thư Nặc nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, Lâm Yến ôm một con búp bê nhồi bông siêu lớn đứng đối diện với cô. Lâm Yến cao khoảng 1 mét 85, con búp bê trên tay anh cao gần bằng anh. Là một con gấu Brown màu nâu, mặt ngu đần, không có chút biểu cảm, rất ngốc mà cũng rất lạnh lùng. Trình Thư Nặc hơi ngẩn ra, cô đút điện thoại vào túi, ngửa đầu nhìn con gấu và người đàn ông của mình, “Tặng cho em ư?” Lâm Yến ôm búp bê, anh khẽ gật đầu, có chút chờ mong nói: “Có cảm thấy nó giống anh lắm không?” Trình Thư Nặc: “…” Thấy Trình Thư Nặc không nói gì, Lâm Yến giải thích: “Cao như anh, cũng không có biểu cảm gì, ngầu lòi, giống lắm đúng không?” Khóe miệng Lâm Yến có nét cười, vừa định nói gì đó thì Trình Thư Nặc nói tiếp: “Thì sao? Em đã có anh rồi, tại sao lại cần búp bê?” Ánh mắt Lâm Yến khựng lại. Trình Thư Nặc vòng qua Lâm Yến đi về phía trước, “Em không muốn ăn kem nữa, về nhà thôi.” Lâm Yến đứng tại chỗ, anh có chút chưa phản ứng lại được.
Trình Thư Nặc thấy người nọ không đuổi kịp thì cảm thấy tức giận, cô quay lại đi về phía Lâm Yến, vừa đi vừa nổi giận xắn tay áo. Lâm Yến tưởng là Trình Thư Nặc muốn đánh anh trước mặt bao người, ngón tay anh sượt qua cổ, hơi lúng túng. Trình Thư Nặc lại đứng trước mặt anh, Lâm Yến nói: “Đừng đánh mặt nhé.” Trình Thư Nặc: “…” Trai xinh gái đẹp, rất khó mà khiến người khác không chú ý. Nhân viên của cửa hàng búp bê là một cô bé, nhìn thấy cảnh tượng mới mẻ này thì ló đầu ra xem kịch vui. Khóe mắt Lâm Yến liếc tới, anh nhượng bộ cầu xin, “Về nhà có thể đánh mặt.” Anh nhìn vợ mình, “Về nhà được không em?” Trình Thư Nặc: “…” Đúng là Trình Thư Nặc muốn đánh Lâm Yến, nhưng lại không nỡ, vì thế đành phải coi con gấu Brown anh đang ôm như bao cát, dùng sức đá mấy cái, lại dùng lực đánh vào mặt nó, “Đồ khốn nạn!” “Vợ à.” “Im đi!” “…” Mãi cho đến khi lên xe, Trình Thư Nặc cũng không để ý đến Lâm Yến. Lâm Yến cũng không chắc chắn. Kể từ khi anh và Trình Thư Nặc tái hợp đến nay, Trình Thư Nặc chưa từng làm loạn với anh, gần như ngoan ngoãn nghe lời anh, chuyện gì cũng bảo vệ anh, thậm chí cưng chiều anh vô điều kiện. Lâm Yến nhìn con búp bê ở ghế sau, cảm thấy chính mình lại lật xe, trước đây rõ ràng là Trình Thư Nặc rất thích búp bê, khi anh đi công tác hoặc về muộn, cô đều sẽ ôm búp bê ngủ. Lâm Yến mở cửa vào nhà, Trình Thư Nặc ném túi mua hàng xuống đất như trút giận, đi thẳng về phía phòng ngủ. Lâm Yến dọn xong, đuổi theo, Trình Thư Nặc đã nằm trên giường, đắp chăn ngủ. Lâm Yến xốc chăn lên rồi cũng nằm vào, ôm lấy cô từ phía sau: “Vợ à.” Trình Thư Nặc không nói gì, người lại dịch sang bên kia, định rời khỏi vòng ôm của người đàn ông sau lưng. Lâm Yến không buông tay, anh ôm eo Trình Thư Nặc kéo vào lòng mình, “Không để ý đến anh à?” Trình Thư Nặc vẫn không nói lời nào. Cằm của Lâm Yến đè trên bả vai Trình Thư Nặc, hai má dán sát đầu cô, “Đừng không để ý tới anh mà.” Anh nói: “Vợ à, em đừng lơ anh.” Lâm Yến ôm chặt cô, giọng điệu vừa dịu dàng, cũng có chút nịnh nọt, Trình Thư Nặc không phải một người hành động theo cảm tính, nhưng lại cứ luôn mềm lòng trước Lâm Yến. Cô thực sự tức giận, nhưng không nỡ để Lâm Yến khó chịu, cũng không nỡ để anh tủi thân. Hai gò má Lâm Yến khẽ cọ tai cô, giọng điệu nhẹ nhàng, “Em nói chuyện với anh đi, đừng phớt lờ anh.” Trình Thư Nặc cũng không muốn thật sự cáu với Lâm Yến, “Anh buông tay đi đã!” Lâm Yến nghe lời bỏ cái tay vòng trên eo cô ra. Trình Thư Nặc xoay người nhìn anh, “Anh không hỏi em tại sao lại giận à?” Lâm Yến nằm nghiêng nhìn cô chăm chú, “Vợ giận thì cần gì lí do, tóm lại chắc chắn là do anh không tốt.” Anh thản nhiên nở nụ cười, “Em đừng so đo với anh, được không?” Trình Thư Nặc bị mấy câu này xoa dịu. Lâm Yến nhận lỗi với cô, nhưng lòng cô lại không dễ chịu, nếu Trình Thư Nặc còn chưa nhận ra thì thật sự là quá ngu dốt. Cô nói với giọng điệu gần như chắc chắn, “Anh có chuyện gì đó gạt em, anh phải đi có đúng không?” Cánh tay muốn đưa lên vuốt ve đôi má vợ của Lâm Yến dừng lại. Trình Thư Nặc nhìn anh không chớp mắt, “Lâm Yến, em ghét anh lừa em.” Lâm Yến thu tay, để xuống nệm, “Không phải anh muốn gạt em.” Trình Thư Nặc lẳng lặng nhìn anh, cô thấy tủi thân, chưa tới một lát thì hốc mắt đã ướt át. Lâm Yến nặng nề thở dài, giơ tay ôm Trình Thư Nặc vào lòng một lần nữa, “Anh không muốn lừa em, ngày mai phải đi công tác, chỉ là anh không nỡ…” Dường như anh hơi nghẹn lời, dừng một lát, rồi mới trầm thấp nói, “Anh không nỡ, không nỡ xa em quá lâu.” Trình Thư Nặc cố gắng đè nén nỗi chua xót, “Đi công tác ư?” “Ừm.” Trình Thư Nặc là người thông minh biết bao, “Có nguy hiểm không?” “Một chút.” Anh không thể giấu diếm được nữa. Trình Thư Nặc hỏi đến đây thì bỗng không muốn hỏi tiếp nữa, cô ngửa đầu lên trong lòng Lâm Yến, nhìn anh thân mật, “Lâm Yến, chúng ta kết hôn rồi, vẫn chưa chụp ảnh cưới, cũng chưa làm đám cưới, em vẫn chưa mặc váy cưới xinh đẹp, ngay cả cầu hôn chính thức anh cũng chưa làm, chúng ta cũng chưa đi hưởng tuần trăng mật, trước đây anh không nợ em, bây giờ nợ em rất nhiều đấy, làm gì có ai qua loa như anh chứ, trừ khi anh không yêu em.” Giọng Lâm Yến hơi khàn, im lặng thật lâu anh mới mở miệng, “Xin lỗi em.” Ánh mắt anh vô cùng sâu thẳm, “Anh đồng ý với em, chờ anh trở lại, anh sẽ bù cho em.” Trình Thư Nặc biết chuyện Lâm Yến đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, nếu Lâm Yến là người đàn ông chỉ biết có tình yêu, thì cô cũng sẽ không yêu anh như thế. Trình Thư Nặc cũng yêu một Lâm Yến có trách nhiệm và sự kiên định của một người đàn ông, nhưng mà làm vợ anh, Trình Thư Nặc lại đau lòng, đau lòng người đàn ông mà mình yêu thương sắp phải xông pha. Trình Thư Nặc nâng hai má Lâm Yến lên, “Anh đồng ý với em rồi, nếu không làm được thì phải làm sao đây?” Lâm Yến kiên định chống cái trán của Trình Thư Nặc, “Không đâu, sẽ không có chuyện không làm được.” Giọng anh rất thấp, lại vô cùng chân thành, “Tiểu Nặc à, sau ngày mai, cho dù em có nhìn thấy gì, nghe thấy gì, thì em chỉ cần tin tưởng anh, nhất định anh sẽ bình an trở về.” Trình Thư Nặc không biết vì sao khi nghe thế thì hốc mắt nóng lên, nước mắt cũng chảy ra. Lâm Yến cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cô, giọng điệu như đang dỗ dành trẻ con, “Đồ ngốc, sao anh có thể không yêu em được chứ.” Nhớ tới lời cô nói hồi ban ngày, Lâm Yến yêu thương nâng hai má cô lên tỉ mỉ vuốt ve, “Chờ sự việc được giải quyết, anh sẽ ngoan ngoãn theo em.” Trình Thư Nặc nín khóc, dùng sức ôm lấy anh, “Ngoan ngoãn theo cả đời sao?” “Đương nhiên rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]