Chương trước
Chương sau
Vào ban đêm, ngã tư đường vắng tanh, trái tim Trình Thư Nặc lại tràn đầy.
Trình Thư Nặc cảm thấy bản thân đã xuyên qua thời gian, dường như cô đã quay trở lại rất nhiều năm về trước, trong lòng có người thương. Cô sẽ không do dự lao lên, bất kể Lâm Yến có lạnh nhạt hay phiền chán, cô luôn có thể nhiệt tình như cũ, ý chí chiến đấu sục sôi.
Cô hẳn là phải như vậy, một người dũng cảm, tuỳ ý, đường hoàng, điều Lâm Yến thích chẳng phải là sức sống và vẻ rực rỡ của bản thân cô đó sao.
Lâm Yến đã trở về lâu vậy rồi, cô chưa từng chủ động, cô bị quá khứ trói tay trói chân. Cô không dám, cũng nhát gan, cô sợ phải trả giá, thậm chí ban đầu cô còn nghi ngờ động cơ của Lâm Yến, phủ định sự thật lòng của anh, càng trốn tránh tình cảm của chính mình.
Trình Thư Nặc cảm thấy bản thân hơi khốn nạn, cô không nên như thế, cô hẳn là phải dũng cảm hơn một chút, Lâm Yến đã thay đổi, anh tới gần cô từng bước một, sao cô có thể đứng tại chỗ không nhúc nhích được chứ.
Tốc độ xe hơi nhanh, Trình Thư Nặc hạ cửa kính xe xuống một chút, gió đêm tràn vào, phất lên mặt, Trình Thư Nặc cũng không cảm thấy lạnh.
Cô có sự chờ mong đã lâu, cô rất muốn có thể nhào vào lòng Lâm Yến ngay lập tức, lớn tiếng nói với anh, rằng bản thân yêu anh biết nhường nào.
Từ tiểu khu đến cục cảnh sát mất ba mươi phút đi xe, một đường thông thoáng, lúc đang trên đường, Trình Thư Nặc liếc qua quán KFC vẫn còn đang mở cửa ở đầu phố, cô lại dừng xe, cầm di động xuống xe.
Lúc quay về, trong tay có hơn năm sáu túi đồ ăn nhanh lớn. Trình Thư Nặc đặt túi đồ vào ghế phụ, rồi chụp ảnh gửi cho Tôn Ngộ.
Cuộc gọi của Tôn Ngộ rất nhanh đã tới, “Đệt! Mua cho tôi hả? Ăn khuya à?”
Trình Thư Nặc đeo tai nghe bluetooth, khởi động ô tô lần nữa, cô cười nói: “Đúng vậy, đúng là tôi tới trao hơi ấm, năm phút nữa là tôi đến cửa cục cảnh sát mấy cậu, cậu có thể ra đón tôi.”
Bên kia đầu điện thoại trở nên tĩnh lặng, rồi truyền tới giọng đè thấp, “Luật sư Lâm không nằm trong biên chế của cục cảnh sát, nếu chị là người thân của anh ta, xét một cách nghiêm khắc thì, tôi không cách nào đưa chị vào được.”
Trình Thư Nặc gõ dưới bàn, “Cậu muốn nói cái gì?”
Tôn Ngộ cười xấu xa, giọng điệu có chút ngứa đòn, “Nếu chị là người thân của tôi, thì tôi sẽ đưa chị vào, nếu không thì đừng có tới đây.”
Trình Thư Nặc: “…”

Năm phút sau, Trình Thư Nặc dừng xe trước cục cảnh sát thành phố, cô vừa tắt động cơ thì cửa ghế phụ đã bị kéo ra.
Tôn Ngộ vội vã mở túi to, “Hồi tối tôi ăn mì ăn liền, Trình Thư Nặc à trước đây chúng ta còn là đối tượng xem mắt đó, chị con mẹ nó chưa từng qua thăm tôi một lần nào cả.”
Trình Thư Nặc tháo dây an toàn, thẳng thắn trả lời: “Xin lỗi cậu nhé, tôi không nghiêm túc, trước đây tôi chỉ chơi đùa với cậu thôi.”
Miệng Tôn Ngộ nhét một miếng đùi gà, xách mấy túi to trong tay, hừ lạnh một tiếng, “Tôi có chỗ nào không bằng Lâm Yến chứ? Ngoài việc không nhiều tiền bằng anh ta ra, tôi rõ ràng đạt điểm tối đa. Đừng nói là so với tôi, ngay cả so với Tống Diệc Dương và Tô Hàng anh ta cũng kém hơn, lòng dạ Lâm Yến thâm sâu, xảo quyệt, đừng nói tôi không nhắc nhở chị, đến lúc đó người bị hại chắc chắn là chị.”
Trình Thư Nặc vẫn cười, không giải thích cũng chẳng phản bác, cô chỉ lo lấy gương ra, hơn nửa đêm vẫn tô son một cái, sau đó nháy mắt mấy lần với Tôn Ngộ, “Có đẹp không? Cậu nói xem liệu anh ấy có thích không?”
Cô nói xong, lại lấy ra một vài số màu khác trong túi, giơ lên trước mặt Tôn Ngộ, “Có phải màu này đẹp hơn một chút không? Tóc tôi có rối không? Có phải đôi mắt nhìn không có tinh thần lắm không?”
Khoé miệng Tôn Ngộ run lên, nửa miếng gà rớt khỏi miệng, “Trình Thư Nặc chị con mẹ đó phát điên gì thế?”
Trình Thư Nặc cất túi đồ trang điểm, “Thôi, hỏi cậu cũng vô ích, cậu cũng có phải là người đàn ông của tôi đâu.”
Tôn Ngộ: “…”
Hai người một trước một sau đi về phía cục cảnh sát, Trình Thư Nặc theo sau Tôn Ngộ, chưa được một lúc, bước chân cô nhanh hơn, ngang hàng với Tôn Ngộ, “Giờ này mà các cậu vẫn còn tăng ca là vì có chuyện gì xảy ra à?”
Tôn Ngộ liếc cô một cái, “Chị cái cô này sao lại cứ được đằng chân lân đằng đầu thế? Đưa chị vào còn chưa đủ, bây giờ còn muốn nghe ngóng chuyện cơ mật của cảnh sát nữa à? Chị muốn làm gì? Muốn lên trời hả?”
Trình Thư Nặc dùng khuỷu tay hung tợn chọc Tôn Ngộ, cảnh cáo: “Sao cậu lại nói chuyện với tôi như thế hả, với cái thái độ này của cậu, bạn trai tôi là luật sư, cẩn thận tôi bảo anh ấy tố cáo cậu đấy.”
Tôn Ngộ nghẹn họng, cậu sa mạc lời, “Bây giờ chị đang ở trong cục, lại còn uy hiếp cảnh sát, tôi thấy chị không phải là muốn lên trời mà mẹ nó là chán sống rồi đúng không?”
Trình Thư Nặc lấy di động soạn tin gửi cho Lâm Yến, khoé miệng cô vẫn luôn nở nụ cười: “Tôi gặp đội trưởng Phó của mấy cậu rồi.”
Tôn Ngộ khinh thường, “Gặp rồi thì sao? Ngày nào tôi và anh ấy cũng làm việc cùng nhau, trong mắt anh ấy tôi còn có thể kém hơn chị sao?”
“Chưa chắc đâu, anh ấy là anh của bạn trai tôi đó.”
“…”
Tôn Ngộ ngậm miệng, trực giác nói với cậu ta, Trình Thư Nặc điên rồi, không đúng, chính xác hơn là không phải điên, mà là mùa xuân tới*.
(*) Nguyên văn convert là ‘phát xuân’, nghĩa tương tự với ‘động dục’, nhưng sẽ bị trùng với câu dưới nên mình để thế này.
Lại chính xác hơn một chút, cũng không phải là mùa xuân tới.
Cậu ta dừng lại trước cửa văn phòng của đội điều tra hình sự, nghiêm trang nhìn về phía Trình Thư Nặc, hỏi rất nghiêm túc: “Chị nửa động dục lúc nửa đêm đó hả?”
Cậu ta cũng đã hỏi thẳng ra như thế rồi, ít nhất thì Trình Thư Nặc cũng nên tém tém lại một chút đi chứ.
Ai ngờ Trình Thư Nặc nghe cậu ta nói xong, đầu tiên là chớp mắt mấy cái, sau đó hai tay bưng hai má, có chút ngượng ngùng lại có chút hân hoan nói: “Rõ ràng đến vậy sao? Đúng là tôi nhớ anh ấy lắm đó.”
Tôn Ngộ chịu đựng nỗi kích động muốn đánh người, cuối cùng hỏi một câu, “Mấy chị đã không gặp nhau lâu lắm rồi à?”
Trình Thư Nặc lắc đầu, cô nhẩm tính, giơ một con số.
“Hai ngày không gặp? Chị con mẹ nó đến mức này sao!”
“Không phải, tôi nói là đã hai tiếng rồi không gặp.”
“…”
Tôn Ngộ hối hận rồi, cậu ta không nên đưa người phụ nữ điên rồ trước mắt này vào, chắc chắn là cậu ta thức đêm tăng ca đến mức hồ đồ, lại bị đồ ăn khuya hấp dẫn, nên mới có thể phạm sai lầm ngu xuẩn như thế này.
Cậu ta lắc đầu, không nhìn Trình Thư Nặc nữa, đẩy cửa đi vào.
Hơn nửa đêm, trong văn phòng đèn điện sáng trưng.
Một đám đàn ông lớn tuổi tăng ca, cũng không chú ý, có thể cũng vì rất mệt mỏi, trong văn phòng sương khói lượn lờ, đều là mùi thuốc lá. Bên phải có một anh cảnh sát đầu đinh, thậm chí còn cởi cả giày, ánh mắt nhìn chằm chằm máy tính, tay phải dốc sức gãi chân.

Trình Thư Nặc không ngờ lại là một hoàn cảnh làm việc như vậy, cô tìm kiếm bóng dáng người nào đó trong không gian to như này, rất nhanh thì đã nhìn thấy Lâm Yến ngồi trong góc.
Khác với những người khác, dáng ngồi của anh vẫn ngay ngắn như cũ, lưng thẳng tắp, có điều áo khoác được cởi ra, vắt sau lưng ghế. Trong phòng bật điều hoà, trên người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng, cà-vạt bị nới ra, cúc trên cùng cũng bị cởi ra, lỏng lỏng lẻo lẻo, lộ ra nửa cái cổ.
Giờ phút này, Lâm Yến đang cúi đầu, ánh mắt tập trung nhìn gì đó.
Trình Thư Nặc nhấp khoé miệng, khoé mắt mang nét cười.
Vừa nãy cô nhắn tin cho Lâm Yến, Lâm Yến trả lời cô, đi ngủ sớm một chút, chắc chắn anh không thể tưởng tượng được là mình sẽ đến đâu nhỉ.
Tôn Ngộ đứng giữa văn phòng, cậu ta hô một tiếng: “Nhóm đồng chí à, bạn gái tôi tới thăm tôi, còn mang cả đồ ăn khuya cho chúng ta này!”
Tôn Ngộ gân cổ rống, nhóm cảnh sát hình sự trong phòng đều nhìn về phía cậu ta, ngoại trừ Lâm Yến trong góc, anh như không nghe thấy gì, cúi đầu bận việc của mình.
Tôn Ngộ tiếp tục ồn ào: “Ăn khuya trước đi! Công việc bận không xong, đồ bạn gái tôi mua vẫn còn nóng, nhanh lại đây ăn đi!”
Trình Thư Nặc cảm thấy Tôn Ngộ chắc chắn là cố ý, cậu ta còn cố ý nhấn hai chữ “bạn gái” rất mạnh, vừa nghe đã thấy không có ý tốt.
Nhóm cảnh sát hình sự đều là đàn ông thô kệch, cũng không chú ý, Tôn Ngộ hô như thế, mọi người cũng tạm thời buông hết công việc trên tay, vây lại một cái bàn làm việc để trống.
Trong đó một cảnh sát vóc dáng cao vừa giành một túi đồ ăn khuya vừa nhìn chằm chằm quan sát Trình Thư Nặc, “Là bạn gái cậu thật đấy à? Cũng xinh đẹp quá nhỉ!”
Khoé mắt Tôn Ngộ liếc nơi nào đó, giọng trong vắt, lớn tiếng trả lời: “Đương nhiên là bạn gái tôi rồi! Muộn thế này rồi mà tôi chưa về cô ấy xót tôi nên tới đây thăm tôi tiện đường mua đồ ăn khuya luôn!”
Trình Thư Nặc: “…”
Tôn Ngộ cái thằng khốn này đang muốn hại chết cô đây mà.
Trình Thư Nặc vốn là lén lại gần bên cạnh Lâm Yến, Tôn Ngộ ầm ĩ khoa trương như vậy, cô chợt không dám nhúc nhích nữa.
May là Lâm Yến cũng không bị hoàn cảnh ầm ĩ ảnh hưởng, anh vẫn cúi đầu, tất cả sự chú ý đều tập trung vào mấy tờ giấy trên bàn.
Trình Thư Nặc khẽ thở phào, ánh mắt cô điên cuồng ám chỉ Tôn Ngộ.
Tôn Ngộ làm lơ, thậm chí còn cầm một phần bucket meal, đi mấy bước lên trước, nói với giọng lớn hơn nữa: “Luật sư Lâm à, bạn gái tôi tới thăm tôi, mua đồ ăn khuya cho chúng ta này! Anh có muốn ăn cùng không?”
Cậu ta nhấn nhá trầm bổng, con chữ âm vang.
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Yến nghe thấy có người gọi anh thì nhẹ nhàng lật một tờ giấy trong tay, anh không ngẩng đầu, mà lại hời hợt trả lời: “Không cần, cảm ơn.”
Tôn Ngộ thấy anh từ chối cũng không bất ngờ, cậu cầm bucket meal tiếp tục lại gần bên cạnh Lâm Yến.
Trình Thư Nặc thấy sai sai, cô phản ứng nhanh, nhanh chóng tiến lên tóm lấy Tôn Ngộ, nhỏ giọng nói: “Tổ tông của tôi ơi, cậu muốn hại chết tôi hả!”
Tôn Ngộ không quan tâm, vẫn đi nhanh về phía trước, cậu ta chợt nở một nụ cười xấu xa.
Trình Thư Nặc cảm thấy sai sai chỗ nào đó, giây tiếp theo, Tôn Ngộ trực tiếp nắm cổ tay cô, sau đó quay đầu nói với Lâm Yến càng nhiệt tình: “Luật sư Lâm à! Không cần phải khách sáo với tôi đâu, bạn gái tôi đích thân tặng cho anh, nể mặt nhé!”
Giọng cậu ta lớn, cảnh sát vây quanh chia đồ ăn khuya hùa theo, “Luật sư Lâm à! Anh lại không lấy tiền lương, không cần phải dốc sức thế đâu! Nhanh đi ăn gà đi!”
Anh cảnh sát đầu đinh ngồi đối diện với anh vừa hút một ngụm coca, “Đi ăn gà mẹ nó đi!”
Lớn tuổi hơn chút thì có phần chững chạc hơn, “Luật sư Lâm ăn một chút đi, tiểu Tôn có phúc đấy, bạn gái không chỉ xinh đẹp, con người cũng tốt! Đúng rồi, tiểu Tôn à cô gái người ta tên là gì vậy?”
Da đầu Trình Thư Nặc run lên, liều mạng muốn rút tay về, lại cố gắng lắc đầu với Tôn Ngộ, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa.
Tôn Ngộ đang chờ đúng một câu như này, một tay cậu ta nắm tay Trình Thư Nặc, tay kia thì giơ bucket meal, cậu ta dựa vào Trình Thư Nặc, cười càng càn rỡ, “Bạn gái tôi tên là gì, luật sư Lâm cũng biết đấy! Là Trình Thư Nặc đó! Có phải là êm tai lắm không? Luật sư Lâm à anh thấy sao?”
Ban đầu Lâm Yến hết sức tập trung, chợt nghe thấy cái tên quen thuộc, dòng suy nghĩ bị cắt ngang. Anh thờ ơ ngước mắt lên thì lập tức nhìn thấy Trình Thư Nặc ở bên cạnh Tôn Ngộ, hai người nắm tay nhau, tình chàng ý thiếp đứng đối diện với anh.
Lâm Yến: “…”
Lâm Yến choáng váng, ánh mắt dừng chỗ cô gái cách mấy bước, giây tiếp theo, lại vòng quanh đôi tay đang nắm của hai người, giây sau đó nữa lại ngước mắt nhìn về phía Trình Thư Nặc.
Trình Thư Nặc nhanh chóng lắc đầu với anh, “Anh nghe em giải thích đã.”
Tôn Ngộ nói nhanh hơn cô: “Giải thích gì chứ, chẳng phải là hơn nửa đêm nhớ anh*, nên mua đồ ăn khuya rồi bôn ba đường xa chạy tới cục cảnh sát thăm anh sao! Anh thật sự cảm động quá trời! Luật sư Lâm à anh nói xem có phải không! Tôi có tài đức gì mà có thể quen được người bạn gái tốt như này chứ!”
(*) Đoạn này Tôn Ngộ đang tự biên tự diễn mình với nữ chính là người yêu nên mình để là ‘Anh’ thay vì ‘Tôi’ nhé.
Anh cảnh sát đầu đinh vẫn còn đang chia đồ ở bên kia lại hùa theo, “Đúng thế đúng thế, tiểu Tôn có phúc quá! Đẹp trai tuấn tú tốt thật!
Có người phản bác: “Luật sư Lâm cũng đẹp trai mà! Sao cậu ấy lại không có bạn gái nhỉ?”
Có người thông minh giải thích: “Ông là heo hả! Không chỉ nhìn được thôi đâu, tính cách cũng quan trọng lắm đấy! Thoạt nhìn luật sư Lâm có chút hung dữ, tính tình tiểu Tôn thì tốt!”
Tôn Ngộ nói tiếp: “Mấy anh đã nói vậy thì tôi cũng không thể không biết xấu hổ được!”
Trình Thư Nặc: “…” Sao cậu không đi chết đi.
Cả nhóm người câu được câu không hùa theo, mặt mày Lâm Yến không dao động, sắc mặt nhạt nhẽo, anh không nói tiếp, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng chẳng thay đổi chút nào, nhưng ánh mắt vẫn khoá trên người Trình Thư Nặc.
Im lặng hồi lâu, khoé mắt anh liếc Tôn Ngộ, rồi lại nhìn Trình Thư Nặc trước mặt, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười, vô cùng lơ đãng hỏi: “Bạn trai em hả?”
Trình Thư Nặc rốt cuộc cũng rút được tay về, cô ra sức lắc đầu với Lâm Yến, “Không phải! Cậu ta không phải! Anh hãy nghe em giải thích!”
Lâm Yến nở nụ cười, Trình Thư Nặc cảm thấy còn doạ người hơn so với khi anh làm mặt lạnh.
Khoé môi Lâm Yến tiếp tục cong lên, đáy mắt lại bình tĩnh không gợn sóng, khi mở miệng lần nữa thì giọng nói trầm hẳn đi, giọng điệu có phần ẩn ý sâu xa, “Ừ, các em xứng đôi lắm.”
Anh thong thả nhả ra năm chữ, tiếp tục mỉm cười.

Trình Thư Nặc càng liều mạng lắc đầu, cô tới trước mặt Lâm Yến, khi cô lại gần, ánh mắt Lâm Yến thu lại, vẻ tươi cười nhanh chóng chuyển thành nghiêm túc, lạnh nhạt nói: “Cách xa anh một chút.”
Trình Thư Nặc vẫn lại gần anh, nịnh nọt gọi: “Luật sư Lâm à.”
Lâm Yến hoàn toàn thờ ơ.
“Đàn anh Lâm à…”
Cô đổi cách xưng hô.
Lâm Yến nghe âm tiết kéo dài, ngược lại ngước mắt, Trình Thư Nặc cười càng nịnh nọt hơn, cô yếu đuối kêu, rồi chân thành giải thích: “Đàn anh Lâm à, em tới thăm anh, Tôn Ngộ nói em là bạn gái cậu ta thì cậu ta mới đưa em vào, vì gặp anh nên em mới không từ thủ đoạn, anh sẽ không để bụng đâu đúng không?”
Lâm Yến xoay chiếc bút máy trong tay, anh nhìn cô không chớp mắt, im lặng ba giây, mặt không chút thay đổi hỏi lại: “Anh sẽ không để bụng sao?”
Trình Thư Nặc vội gật đầu không ngừng, “Anh dịu dàng quan tâm như thế, tính cách lại tốt, sao mà để bụng được.”
Lâm Yến biếng nhác “Ồ” một tiếng, như cười như không hỏi: “Vậy sao? Anh tốt vậy à?”
Trình Thư Nặc ăn nói khí phách đáp trả: “Đương nhiên rồi! Anh là người đàn ông có tính cách tốt nhất mà em từng gặp!”
Cô nói xong, Lâm Yến nhướng mày nở nụ cười.
Trình Thư Nặc nghĩ tới việc bản thân ‘thoát nạn’ rồi, vừa định mỉm cười thì nghe thấy người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, dùng giọng chậm rãi nói từng chữ một: “Ai giúp tôi kéo cái cô này ra ngoài, ngày mai tôi sẽ mời người đó đi ăn đồ Michelin.”
Trình Thư Nặc: “…”
Có người rung rinh, đồng thời cũng băn khoăn: “Chúng ta là đầy tớ của nhân dân, có phải là không tốt lắm không, phạm pháp đó.”
Lâm Yến lập tức mỉm cười với người đó, lạnh nhạt nói: “Tôi miễn cho anh phí kiện tụng, yên tâm kéo ra ngoài đi.”
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc bị Tôn Ngộ kéo ra ngoài.
Vì sao ấy à…
Sau đó Lâm Yến còn nói, ai kéo được cô ra ngoài không chỉ được mời đi ăn đồ Michelin, mà còn khao đội cảnh sát hình sự ăn khuya một tháng.
Đội cảnh sát hình sự khuyên Tôn Ngộ vì đại nghĩa diệt thân, Tôn Ngộ đáp ứng không do dự.
Trình Thư Nặc: “…”
Trình Thư Nặc ngồi xổm trước cửa văn phòng đội cảnh sát hình sự, cô thật sự là tủi thân chết đi được.
Tại sao có thể như vậy chứ, rõ ràng là cô tới với người đàn ông của mình, vì sao lại bị người đàn ông của mình đuổi ra vậy chứ, đây rốt cuộc là cái kịch bản quỷ quái gì vậy.
Trình Thư Nặc ngồi xổm hai mươi phút, chân đã tê rần, người cũng mỏi mệt, hành lang cũng lạnh, cách một cánh cửa, người ở bên trong ung dung bật điều hoà.
Trình Thư Nặc chống vách tường đứng lên, đang định đi ra ngoài thì cửa văn phòng đúng lúc bị đẩy ra, Trình Thư Nặc hưng phấn xoay người, quả nhiên thấy Lâm Yến đi tới.
Trình Thư Nặc lại gần anh, Lâm Yến lại lách qua cô luôn, đi nhanh về phía trước.
Trình Thư Nặc nhanh chóng đuổi theo, vây quanh anh hỏi, “Anh giận à?”
Lâm Yến bơ cô, làm mặt lạnh, trực tiếp đi về phía trước, còn chẳng nhìn cô lấy một cái.
Trình Thư Nặc chắn trước mặt anh, dỗ dành: “Đừng giận mà, em nhớ anh nên mới tới.”
Lâm Yến bị ép phải dừng bước, anh cụp mắt nhìn cô, vô cảm nhả từng chữ một, “Ồ, chúc em và Tôn Ngộ hạnh phúc nhé.”
Trình Thư Nặc: “…”
Lâm Yến vừa định vòng qua cô đi về phía trước, Trình Thư Nặc lại nhanh chóng đưa tay ôm lấy anh, cô ôm chặt eo anh, ngửa đầu cười với anh, “Ai muốn hạnh phúc với cậu ta chứ, em là người của anh, muốn hạnh phúc với anh cơ!”
Lâm Yến rốt cuộc cũng nghe được mấy câu bùi tai, nhưng anh tuyệt đối không muốn tha thứ cho cô dễ dàng như thế.
Vì vậy khuôn mặt người nào đó vẫn căng cứng như cũ, anh muốn đẩy cô ra, Trình Thư Nặc không buông tay, Lâm Yến sợ làm cô đau, lại không dùng sức, nên chỉ có thể để cho cô ôm, nhưng trong lòng vẫn không được tự nhiên.
“Cái cô này, tôi với cô thân lắm ư?”
Anh nhìn cô, nói lạnh như băng.
Trình Thư Nặc bị sự mất tự nhiên của anh chọc cười, cô chẳng những không tức tối, ngược lại còn kiễng chân lên, hôn anh liên tiếp.
Lâm Yến không tránh, khoé miệng anh dính màu son, khuôn mặt cứng nhắc, vẻ mặt lạnh nhạt.
Trình Thư Nặc lại cười đến đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, sau đó đối mặt với anh, gằn từng tiếng rõ ràng, cô ngọt ngào nói.
“Cái cô nàng không thân lắm với anh đây, yêu anh rất nhiều.”
Tác giả có lời muốn nói: Trước đây tôi muốn đổi tên truyện thành “Sau này ăn anh ít thôi”, sau đó tôi đã nói về việc này với biên tập viên trang web.
Biên tập viên: “Chữ ‘ăn’ này có nghĩa là gì vậy?”
Tôi giải thích một cách chính đáng: “Chính là nữ chính ăn nam chính sạch sẽ đó, miêu tả hai người không phải đối phương thì không được.”
Biên tập viên: “Chị nghiêm túc đấy à? Cái chữ ‘ăn’ này vốn có nghĩa khác đó.”
Tôi mạnh mẽ phủ định: “Thật sự không có ý kia đâu, là miêu tả tình cảm sâu nặng ý.”
Biên tập viên: “Không được, không được ăn.”
Tôi: “…”
Chỉ là tôi muốn để Lâm Yến có một chút tôn nghiêm thôi mà, làm sao tôi nỡ để cậu ta bị chế giễu cơ chứ!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.