Khi Lâm Yến tắm xong quay về phòng ngủ, thì Trình Thư Nặc đã trùm chăn ngủ mất rồi.
Lâm Yến có chút bi thương, ngày đông anh vọt đi tắm nước lạnh mười phút mới miễn cưỡng dập được lửa, vất vả lắm mới xua đi được ý đồ xấu, nhưng khi anh bị đông lạnh đến run rẩy thì người khơi mào lại đang nằm trên giường “khò khò” ngủ mất.
Lâm Yến: “…”
Trình Thư Nặc đúng là chẳng quan tâm anh chút nào, không lo lắng anh sẽ cảm lạnh ư, nếu anh bị cảm thì hai người làm sao mà hôn môi đây, trong lòng Lâm Yến có hơi hụt hẫng, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc anh tiếp tục chung chăn chung gối với người trong lòng mình chút nào.
Anh đi tới mép giường, lại nằm xuống lần nữa, muốn kéo cái chăn của mình, kéo được một nửa lại cảm thấy bản thân cũng đã thảm thế này rồi, nếu lại còn chia hai cái chăn riêng nữa thì thật sự quá đáng thương, vì thế không chút khách sáo ném cái chăn mà mình đưa tới xuống sàn nhà, sau đó xốc cái chăn của Trình Thư Nặc lên chui vào.
Trình Thư Nặc ngủ rất sâu, không phát hiện hành động của anh ngay lập tức.
Lâm Yến lại được voi đòi tiên muốn tiến thêm một bước, anh vòng lấy eo Trình Thư Nặc, ôm cô từ phía sau, hai người ngực dán với lưng, anh mới cảm thấy thoả mãn không làm gì tiếp nữa.
Động tác của anh cố ý nhẹ nhàng, nhưng tiếng sột soạt vẫn khiến Trình Thư Nặc đang trong cơn mơ có phản ứng, cô đập cái tay bên hông, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nam-ay-co-chut-ngot-ngao/976476/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.