Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Vẻ mặt của Trình Thư Nặc trống rỗng trong chớp mắt, câu hỏi này có chút mập mờ, cô chưa đến nỗi quá đáng mà suy đoán ý tứ của Lâm Yến, nhưng ít nhiều cũng có một chút bất ngờ.
Trình Thư Nặc không đáp lời, cô có ý gỡ cánh tay đang để bên eo mình của người đàn ông. Lâm Yến lại chưa buông tay, mi mắt anh buông xuống, tiếng nói trở nên trầm thấp, hỏi lại lần nữa, "Cô còn độc thân à?"
Mưa càng ngày càng lớn, Trình Thư Nặc lại lần nữa ngốc trệ, dưới chân giẫm phải một vũng nước nhỏ, cô bối rối tránh né, Lâm Yến cẩn thận che chở cho cô, Trình Thư Nặc lại khéo léo mà lui về sau, tránh khỏi anh, "Luật sư Lâm, tôi không cảm thấy..."
Lời nói vừa mới ra, một âm thanh từ bên cạnh lại chen vào: "Chị, chị không sao chứ?"
Trình Thư Nặc dừng lại, theo tiếng nhìn sang thì thấy Vu Thi cầm ô đứng cách đó hai bước, có chút cảnh giác mà nhìn Lâm Yến.
Lúc Lâm Yến nghe thấy thanh âm thì im lặng thu tay về, qua loa đút lại vào trong túi quần.
Trình Thư Nặc vẫn chưa lên tiếng, Vu Thi dường như lại hiểu lầm cái gì đó.
Lâm Yến thành thục nội liễm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lơ đãng mang lại cho người khác cảm giác áp bức, so sánh với khí chất của Lâm Yến thì Vu Thi non nớt hơn rất nhiều, nhưng thiếu niên nhẹ nhàng cau mày, đem ô giơ lên trước mặt Trình Thư Nặc, giọng điệu cứng rắn: "Chị, chị qua đây."
Cậu ta đưa dù về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-nam-ay-co-chut-ngot-ngao/236454/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.