Sắc mặt Diệp Dương Hi âm trầm đứng ở bên bờ, nhìn chiếc thuyền thiên nga kia chậm rãi từ phía sau hòn núi giả từ từ xa tiến tới bên bờ.
Hồ nước yên tĩnh, ánh sáng không đủ để nhìn rõ tình huống, nhưng anh rõ ràng nhìn thấy nước mắt của Điền Hạ.
Nắm tay thật chặt, anh trước đem Điền Hạ từ trong thuyền ôm ra, lo lắng, "Không sao chứ?"
"Ừ." Điền Hạ khịt khịt mũi, quay đầu nhìn lại Chu Giai Lệ, thấy cô ta đang muốn lên bờ, nhưng thân thuyền lay động, không ai giúp, nhìn cô ta có chút chật vật.
Diệp Dương Hi không rảnh quản Chu Giai Lệ, hai tay Điền Hạ lạnh như khối sắt, đang không ngừng phát run, đau lòng đem cô kéo vào trong ngực, muốn cho cô ấm áp, nhưng khi tay chạm vào gáy của cô thế nhưng một mảnh lạnh lẽo truyền đến.
Lửa giận nháy mắt bị đốt lên.
"Chu Giai Lệ, mẹ nó cô có phải bị bệnh hay không?"
Anh một tiếng gầm lên giận dữ, đem hai nữ sinh giật nảy mình.
Chu Giai Lệ vừa mới đứng vững bên bờ, chợt nghe Diệp Dương Hi gọi tên cô ta, nghiêng đầu giương mắt nhìn, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng, nộ khí giống như ngọn lửa lam sắc trong mắt anh bùng lên, cô ta lắp bắp hỏi: "Tớ làm sao?"
Điền Hạ cũng bị dọa, cô chưa từng nghe thấy giọng Diệp Dương Hi như vậy, hung dữ, cùng dáng vẻ bình thường hoàn toàn khác nhau, "Diệp Dương Hi, cậu đừng như vậy."
Âm thanh của cô mềm mại cũng không thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-la-vien-keo-vi-bo/2545134/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.