Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Diệp Dương Hi âm trầm đứng ở bên bờ, nhìn chiếc thuyền thiên nga kia chậm rãi từ phía sau hòn núi giả từ từ xa tiến tới bên bờ.

Hồ nước yên tĩnh, ánh sáng không đủ để nhìn rõ tình huống, nhưng anh rõ ràng nhìn thấy nước mắt của Điền Hạ.

Nắm tay thật chặt, anh trước đem Điền Hạ từ trong thuyền ôm ra, lo lắng, "Không sao chứ?"

"Ừ." Điền Hạ khịt khịt mũi, quay đầu nhìn lại Chu Giai Lệ, thấy cô ta đang muốn lên bờ, nhưng thân thuyền lay động, không ai giúp, nhìn cô ta có chút chật vật.

Diệp Dương Hi không rảnh quản Chu Giai Lệ, hai tay Điền Hạ lạnh như khối sắt, đang không ngừng phát run, đau lòng đem cô kéo vào trong ngực, muốn cho cô ấm áp, nhưng khi tay chạm vào gáy của cô thế nhưng một mảnh lạnh lẽo truyền đến.

Lửa giận nháy mắt bị đốt lên.

"Chu Giai Lệ, mẹ nó cô có phải bị bệnh hay không?"

Anh một tiếng gầm lên giận dữ, đem hai nữ sinh giật nảy mình.

Chu Giai Lệ vừa mới đứng vững bên bờ, chợt nghe Diệp Dương Hi gọi tên cô ta, nghiêng đầu giương mắt nhìn, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng, nộ khí giống như ngọn lửa lam sắc trong mắt anh bùng lên, cô ta lắp bắp hỏi: "Tớ làm sao?"

Điền Hạ cũng bị dọa, cô chưa từng nghe thấy giọng Diệp Dương Hi như vậy, hung dữ, cùng dáng vẻ bình thường hoàn toàn khác nhau, "Diệp Dương Hi, cậu đừng như vậy."

Âm thanh của cô mềm mại cũng không thể làm giảm lửa giận của Diệp Dương Hi, ngược lại trong lòng càng thêm tức giận, "Cậu im lặng cho tớ!"

Chu Giai Lệ nổi giận, giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra âm thanh "Tháp, tháp", cô ta trực tiếp đi đến trước mặt bọn họ, một tay kéo lấy quần áo Điền Hạ, muốn đem cô từ trong ngực Diệp Dương Hi kéo ra, "Diệp Dương Hi, cậu dùng ánh mắt như thế nhìn tớ sao? Chỉ vừa đưa cô ta đi chơi, còn chưa làm cô ta bị thương, cậu chẳng lẽ muốn giết tớ sao?"

"Buông tay." Diệp Dương Hi không lưu tình chút nào nâng tay đem Chu Giai Lệ đẩy ra, lực mạnh làm Chu Giai Lệ lảo đảo hai bước cầm đỡ vòng bảo hộ mới có thể đứng vững.

"Cậu vậy mà động thủ với tớ?" Âm thanh Chu Giai Lệ tựa hồ đang khóc, thời điểm cô ta ngẩng đầu, cặp mắt phượng kia xinh đẹp đã tràn ngập oán giận, "Diệp Dương Hi, cậu thế nhưng động thủ với tớ?"

Điền Hạ thấy bộ dáng cô ta tựa hồ đã có chút mất đi lý trí, lặng lẽ giật giật tay áo Diệp Dương Hi, ý bảo anh không cần nói lời quá đáng, nhưng Diệp Dương Hi lại ngoảnh mặt làm ngơ.

"Không cần hoài nghi." Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Giai Lệ, "Nếu hôm nay cô thật sự động vào cậu ấy, tôi chắc chắn sẽ giết cô."

Điền Hạ không biết, trung tâm vườn hoa cách tứ trung tuy xa, nhưng cách trường sơ trung trước kia của Diệp Dương Hi rất gần.

(*Sơ trung: cấp 2 Việt Nam)

Bốn người bọn họ thường xuyên trốn học đến công viên hút thuốc đánh bài, nếu buổi chiều thời tiết đẹp, lại không có người nào, Chu Giai Lệ sẽ lôi kéo bọn họ len lén chèo thuyền, có khi bốn người ngồi một chiếc thuyền, có khi chỉ có cô ta cùng Diệp Dương Hi.

Nhớ lần đầu tiên cô ta thổ lộ với Diệp Dương Hi, là ở nơi này.

Ngày đó thời tiết không tính quá tốt, trời âm u, tựa hồ muốn đổ mưa.

Từ trường học trèo tường đi ra, Chu Giai Lệ cảm thấy khó chịu đến phát hoảng, sống chết nhất định lôi kéo bọn họ đến chèo thuyền.

Vừa lúc bên bờ có hai chiếc thiên nga, bốn người phân thành hai thuyền, Nguyên Khang cùng Hạ Ký Thanh đạp một lát liền dừng lại, đi vòng qua phía sau núi giả không ai, hai người hình chữ X cứ thế nằm trên thuyền ngủ.

Trên một chiếc thuyền khác, Chu Giai Lệ nghiêng người nhìn Diệp Dương Hi khép mắt nghỉ ngơi, tâm động, bỗng nhiên nói: "Cậu biết trong trường đang truyền tớ là bạn gái của cậu hay không?"

Diệp Dương Hi đang muốn ngủ, nghe vậy mí mắt cũng không nhúc nhích, hừ một tiếng nói: "Ha ha, còn có người nói cô cùng A Ký, đầu trọc là tình tay ba đó? Yên tâm, những lời kia sẽ không ai tin, không chậm trễ cô tìm bạn trai."

"Phải không?"

Chu Giai Lệ cười khẽ, đứng dậy vượt qua vết ngăn của hai người, không chút nào ngượng ngùng sải bước ngồi trên đùi Diệp Dương Hi.

Đầu hè trời nóng nực, tất cả mọi người đều mặc rất ít, Chu Giai Lệ cũng chỉ mặc một váy ngắn đến không thể nào ngắn hơn, váy theo động tác của cô ta, cảnh xuân cứ thế lộ ra.

Một loạt động tác này, Diệp Dương Hi cuối cùng mở mắt, thẳng tắp nhìn Chu Giai Lệ, "Cô làm gì vậy?"

Chu Giai Lệ biểu tình vô cùng dụ hoặc, vươn lưỡi liếm liếm cánh môi khô khốc, hai tay ôm chặt cổ Diệp Dương Hi, mắt phượng câu người, "Tớ muốn cậu làm bạn trai, cậu muốn hay không?"

Diệp Dương Hi rõ ràng ngẩn ra, cảm nhận eo cô ta nhẹ nhàng dựa vào hắn càng ngày càng gần, da thịt thiếu nữ mềm mại nhẵn nhụi trên đùi hắn nhẹ nhàng ma sát.

Thấy yết hầu của Diệp Dương Hi thoáng run Chu Giai Lệ trong lòng mừng thầm, quả nhiên đàn ông đều ham mê sắc đẹp, Diệp Dương Hi cũng không ngoại lệ.

Cô ta đang muốn nói tiếp, Diệp Dương Hi chợt hỏi: "Chu Giai Lệ, cô nóng sao?"

Nóng, tại sao lại hỏi như vậy.

Cũng không chờ cô ta trả lời, thân thuyền bỗng nhiên lay động, Chu Giai Lệ thấy hoa mắt, hơi lạnh của hồ nước nhanh chóng bốn phương tám hướng đem cô ta vây lại, cô ta uống hai ngụm nước mới bắt lấy thuyền nổi lên.

"Diệp Dương Hi!"

Diệp Dương Hi khom người đứng ở khoang thuyền, khóe môi bên phải hơi gợi lên, trong ánh mắt đùa cợt của thiếu niên, trên cao nhìn xuống nhìn cô ta cười, "Mát không? Đầu não thanh tỉnh chưa, hay lại ngâm một chút đi?"

"Cậu!"

Âm thanh của Nguyên Khang không xa truyền đến: "Dương Hi, chuyện gì vậy? Tớ hình như nghe thấy có người nhảy hồ?"

Diệp Dương Hi quay lưng lại bọn họ phất phất tay, "Không có việc gì, Chu Giai Lệ nóng, muốn bơi."

Thời điểm đem cô ta kéo lên, Diệp Dương Hi nói: "Chu Giai Lệ, tôi mặc kệ cô vừa rồi có phải nói đùa hay không, dù sao tôi sẽ không thích của cô, đừng tốn công với tôi, cũng đừng hành động giống vừa rồi. Là nữ sinh, hẳn là thận trọng, ý tứ một chút."

Chu Giai Lệ không phục cũng không cam lòng, bọn họ đều còn trẻ, đường về sau đường còn dài như vậy, dựa vào cái gì hiện tại liền từ chối, hơn nữa thận trọng, ý tứ là cái gì, cô ta trước giờ chưa bao giờ biết.

Một ngày nào đó, Diệp Dương Hi sẽ yêu cô ta.

Cô ta vẫn luôn tin tưởng như vậy.

Mặc dù không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau này, song điều này cũng không thể lay chuyển quyết tâm của cô ta, mặc dù mất liên lạc với Diệp Dương Hi trong hai năm, cô ta cũng chưa từng sợ hãi, cho đến bây giờ.

Diệp Dương Hi quyết tuyệt nói với cô ta, nếu cô ta động vào người trong lòng của cậu, cậu sẽ giết cô ta.

"Cậu chẳng lẽ, ngay cả một chút tình cảm với tôi cũng không có sao?"

"Chưa từng có."

Dù cho đã sớm biết được câu trả lời, nhưng chính miệng cậu nói ra, tàn nhẫn làm lòng cô ta đau như cắt.

Diệp Dương Hi đem áo khoác của mình cởi ra bọc trên người Điền Hạ, "Chúng ta đi thôi."

Giọng nói ôn nhu che chở, là thứ mà Chu Giai Lệ vẫn luôn khát vọng có được, chỉ tiếc, cô ta chưa từng với tới.

Quay đầu nhìn ánh sáng trong mắt Chu Giai Lệ giống như ngọn nến bị gió thổi đi, biến mất, Điền Hạ trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không đành lòng, nhưng muốn cô ta cắt đứt ảo tưởng, dù sao cũng dễ chịu hơn để cô ta tiếp tục ôm ảo tưởng lừa gạt bản thân.

Hi vọng cô ta có thể hiểu được tâm ý của Diệp Dương Hi.

Sau buổi tối hôm đó, Chu Giai Lệ quả nhiên không còn xuất hiện.

Ngược lại Hạ Ký Thanh cùng Nguyên Khang đến.

Ba người đi đến nhà hàng của dì Nguyên Khang ăn cơm, thời điểm Nguyên Khang nói muốn uống rượu, Diệp Dương Hi khoát tay, "Không uống, tôi đang cai."

Nguyên Khang đau khổ ôm mặt, "Cậu làm sao, còn chưa kết hôn cậu đã ngoan như vậy, kết hôn xong chẳng lẽ ngay cả cơm đều không thể đi ra ngoài ăn?"

Diệp Dương Hi không chút do dự đáp: "Vô nghĩa, tại sao tôi phải đi ăn với hai con chó độc thân trong khi tôi có vợ chứ?"

Nguyên Khang bất mãn vỗ bàn: "Tôi khinh! Cậu thật không có nhân tính, vợ quan trọng hay anh em quan trọng?"

"Đương nhiên là vợ."

"..." Anh nói như vậy đương nhiên hợp tình hợp lý, nhưng Nguyên Khang giống ăn phải ruồi, bị chặn một câu đều nói không nên lời, nín nửa ngày mới giơ ngón tay cái lên nói ba chữ, "Cậu, tốt, thật tốt!"

Hạ Ký Thanh nghẹn cười, vỗ bả vai Nguyên Khang nói: "Đầu trọc, hiện tại cậu ta đang yêu cuồng nhiệt, tùy thích một câu liền cho chúng ta ăn cơm chó, nói thắng hay không chúng ta đều mệt."

Diệp Dương Hi vênh váo run chân, "A Ký, coi như cậu thức thời."

Bà chủ mang thức ăn lên, gặp hôm nay chỉ có ba người, hỏi Diệp Dương Hi: "Tiểu cô nương kia đâu? Không theo các cậu sao?"

"Không phải, cô ấy..."

"Không theo các cậu cũng tốt, đỡ phải bị các người dạy hư." Bà chủ cướp lời nói đầu, một mặt nói như vậy một mặt lại lộ ra biểu tình tiếc nuối, "A, phỏng chừng về sau cũng sẽ không thấy tiểu cô nương ngoan như vậy."

Thấy bà chủ lắc đầu thở dài trở lại bếp, Diệp Dương Hi đắc ý quả thực cái đuôi đều vểnh lên trời, "Xem xem xem xem, các cậu nghe chưa, Điền Hạ nhà tôi chính là như vậy, người gặp người thích!"

Nguyên Khang mặt đen: "A Ký, cậu mau ngăn cản tôi, lão tử đối với bát cẩu lương này hết chịu đựng được rồi!"

Vui đùa xong, Hạ Ký Thanh bỗng nhiên bưng đồ uống trước mặt lên, nói: "Dương Hi, giúp tôi nói với Điền Hạ một tiếng, xin lỗi."

Ý của Hạ Ký Thanh, trong lòng Diệp Dương Hi đều hiểu rõ, còn tức giận, cho nên anh cũng không nâng ly, chỉ tránh mắt đi nơi khác thản nhiên nói: "A Ký, cậu từ trước đến giờ đều là người đáng tin cậy nhất trong chúng ta, tại sao làm chuyện như vậy?"

Hạ Ký Thanh không nói chuyện, Nguyên Khang cướp giải thích: "Chuyện này thật sự không thể đổ lỗi cho A Ký, Chu Giai Lệ là người thế nào các cậu cũng biết. A Ký không nói, cô ta cũng đoán được."

Ngày đó tại bờ sông, Hạ Ký Thanh nói trong chốc lát sẽ có người tới xử lý Nghiêm Vũ Phỉ, người đó chính là Chu Giai Lệ.

Hạ Ký Thanh cùng Nguyên Khang 2 cẩu độc thân này chưa bao giờ muốn liên quan đến chuyện nữ sinh, cũng chưa bao giờ thay nữ sinh ra mặt, nếu như trường học có chuyện, cũng không đến chuyện bọn họ quản.

Có thể làm cho bọn họ ra mặt, Chu Giai Lệ không cần nghĩ cũng biết là ai.

Vì thế cô ta thậm chí không hỏi qua bọn Hạ Ký Thanh, trực tiếp tự mình tìm đến tứ trung.

Vốn nếu cô ta không làm chuyện gì, bạn bè đoàn tụ là một chuyện tốt, Diệp Dương Hi cũng không so đo rốt cuộc là ai tung tin tức của anh, nhưng anh chưa từng nghĩ tính tình Chu Giai Lệ hai năm qua một chút cũng không sửa, còn nghiêm trọng thêm đem chủ ý đánh trên người Điền Hạ.

Ngày đó bọn Hạ Ký Thanh vừa nghe Chu Giai Lệ nói chuyện Điền Hạ, đều bị dọa ra một thân mồ hôi, lấy tính tình Diệp Dương Hi, nếu cô ta thật sự làm gì, chuyện này khả năng thật sự sẽ phát sinh đến mức nào, thật sự bọn họ không muốn nghĩ tới.

Giọng Điệu Hạ Ký Thanh nghe vào tai có chút trầm trọng: "Việc này là tớ không nghĩ chu đáo, nếu Điền Hạ thực sự có chuyện gì, tớ cũng sẽ hối hận."

Nguyên Khang nói theo: "Tớ cũng là, ai! Đừng nói cậu, nếu dì tôi biết chuyện này, phỏng chừng có thể đem tớ bổ ra."

Diệp Dương Hi nhìn hai người bọn họ một chút nói: "Được rồi được rồi, các cậu bày vẻ mặt này, tôi sẽ nghĩ các cậu đang có mưu đồ gây rối, các cậu cũng biết, Điền Hạ nhà tôi, người gặp người thích."

Hạ Ký Thanh: "..."

"Ý gì?" Nguyên Khang phản ứng kịp, trên mặt ngũ quan đều nhăn lại, "Ai nha tôi khinh! Diệp Dương Hi, cậu khoe khoang đúng không!"

Lời này vừa nói ra, ba người đều nở nụ cười.

Bên trong bếp, bà chủ nghe bọn họ nói chuyện, lắc đầu cười.

Tuổi trẻ thật tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.