Sáng sớm
Một học kỳ mới lại bắt đầu với một trận mưa to. Điền Hạ mặc đồng phục học sinh ngồi bên bàn ăn sáng, Phương Nhược Mai đem ly sữa nóng đặt trong tay cô, ôn nhu xoa đầu Điền Hạ:"Tiểu Hạ, hôm nay mưa to, để cha lái xe đưa con đi học?"
Điền Hạ đưa mắt nhìn cửa thư phòng đóng chặt, nhớ tới ngày hôm qua cha cô Điền Nhất Bân bận rộn tại bệnh viện đến rạng sáng mới trở về nhà, lắc lắc đầu nói:"Không sao, con có thể tự mình đến trường"
Phương Nhược Mai hài lòng cười, đứa bé này từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, nhu thuận, đối với chuyện học hành cũng tự giác, những đứa bé nhà hàng xóm ở bên ngoài chơi bời thì Điền Hạ đều quy củ ngồi trong phòng đọc sách, không cần bà phải lo lắng.
"Mẹ, con ăn xong rồi. Con đi học đây"
Phương Nhược Mai phục hồi tinh thần, cầm túi sách đưa cô ra ngoài,"Trên đường đi cẩn thận một chút, tan học liền về nhà đừng đi lung tung rất nguy hiểm"
"Con biết rồi, mẹ"
Bên ngoài mưa to tầm tã, Điền Hạ bung chiếc ô màu hồng in hoa văn tiến vào màn mưa, thân hình nho nhỏ cặp sách màu đen nặng nề như thể sẽ kéo bả vai gầy nhỏ thêm đáng thương.
Phương Nhược Mai đột nhiên nhớ đến khi Điền Hạ học tiểu học, khi đó bà cùng chồng đều ở bệnh viện công tác, bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng, căn bản không có thời gian rảnh để nhớ đến Tiểu Điền Hạ, nên con gái phải thường xuyên tự mình đến trường.
Nhớ có rất nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-la-vien-keo-vi-bo/149042/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.