*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Phiên Phiên thấy đầu Tiêu Trường Uyên đụng vào ngưỡng cửa, lòng cô kinh hãi không thôi. Cô vội vàng xông lên đỡ Tiêu Trường Uyên dậy.
“Phu quân chàng không sao chứ? Đầu có đau không? Muốn đi khám đại phu không?”
Tiêu Trường Uyên đỡ đầu, cảm thấy đầu mình như vỡ ra, tràn ngập các loại hình ảnh hỗn loạn ồn ào.
Vô số tiếng kêu rên rít gào dội vào tai chàng như nước triều dâng.
Kỵ binh vượt sông băng, tiếng trống kèn vang rền, tiếng hổ gầm, tiếng giết chóc, tiếng máu tươi phun tung toé.
Dường như còn có một đứa trẻ đang gào khản cả giọng.
Đừng, đừng giết mẫu hậu của Uyên Nhi...
Tiêu Trường Uyên mở mắt ra, thấy vẻ nôn nóng lo lắng của Vân Phiên Phiên.
Đôi môi đỏ của cô mấp máy trước mặt chàng, dường như đang nói gì đó, nhưng chàng lại không nghe thấy giọng cô.
Đầu Tiêu Trường Uyên đau muốn vỡ ra, chàng muốn nghe rõ điều Vân Phiên Phiên nói.
“Nương tử, ban nãy nàng nói gì thế?”
Vân Phiên Phiên nghe vậy, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc trở nên trắng bệch, đôi mắt hạnh hoảng sợ phủ một tầng hơi nước.
“Phu quân, chàng đừng làm thiếp sợ nhé…”
Vân Phiên Phiên bị lời Tiêu Trường Uyên nói doạ cho sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
Cô tưởng Tiêu Trường Uyên đã bị mình làm điếc mất rồi.
Nỗi sợ và sự hối hận càn quét lòng Vân Phiên Phiên, cô luống cuống túm cánh tay chàng, mắt ầng ậng nước.
Nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/231298/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.