Tuy rằng Diệp Tố Hinh không nói ra tên người nọ.
Nhưng Sở Nghị lại biết người mà nàng nói tới là Tiêu Trường Uyên.
Sở Nghị lắc lắc đầu: “Duệ Vương sai người dán bảng vàng ở các châu và huyện thành, lấy danh nghĩa tìm kiếm Trịnh Vương để truy tìm Tiêu Trường Uyên, nhưng đó giờ vẫn chưa thấy tung tích của hắn. Quan binh đi vớt dọc theo dòng sông nơi Tiêu Trường Uyên mất tích, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.”
Diệp Tố Hinh nghe vậy, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chính nàng cũng không biết rốt cuộc nàng đang thất vọng, hay đang cảm thấy may mắn.
Diệp Tố Hinh tựa mặt mình lên ngực Sở Nghị, thỏ thẻ hỏi y.
“A Nghị, bao giờ chàng mới đưa thiếp rời khỏi hoàng cung?”
Sở Nghị im lặng một lát, từ tốn nói bằng chất giọng trầm thấp: “Hinh Nhi, ta không muốn rời khỏi đây.”
Diệp Tố Hinh nghe vậy, đột nhiên đẩy Sở Nghị ra. Mắt nàng đỏ hoe, nàng nói: “Chàng đã từng hứa với thiếp, sau khi chuyện hạ màn, chàng sẽ đưa thiếp cao chạy xa bay rời khỏi chốn này! Chàng nói muốn đưa thiếp đi ẩn cư, đưa thiếp đi du sơn ngoạn thủy, chẳng lẽ tất cả những lời ấy đều là dối gạt thiếp ư?!”
Sở Nghị vội vàng cầm tay Diệp Tố Hinh: “Ta không gạt nàng, nhưng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Diệp Tố Hinh ngước mắt nhìn y: “Chuyện quan trọng hơn là chuyện gì?”
Sở Nghị nhìn nàng chăm chú, từ tốn nói: “Ta phải phò tá Duệ Vương lên ngôi vua.”
Trong lúc tìm kiếm tung tích Tiêu Trường Uyên, Duệ Vương còn đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/231296/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.