*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở phần kết của nguyên tác, sở dĩ Sở Nghị có thể đánh bại Tiêu Trường Uyên, 70% là nhờ cơ duyên, 30% là dựa vào mua chuộc lòng người.
Nếu Sở Nghị không có được nội lực và bí tịch võ công của vị cao nhân lánh đời kia, thì đoạn cuối Sở Nghị không thể nào thắng được.
Vân Phiên Phiên vô cùng ghét Sở Nghị.
Nếu so với Sở Nghị, thì Tiêu Trường Uyên ngoan ngoãn phục tùng cô bây giờ quả thực chính là thiên sứ.
Huống chi, mấy ngày trước cô vừa mới lấy Tiêu Trường Uyên làm người thử độc. Vậy mà lúc biết chuyện, Tiêu Trường Uyên chẳng những không tức giận, ngược lại còn cam tâm tình nguyện để cô bắt nạt mình. Thậm chí cô còn suýt hại Tiêu Trường Uyên chặt đứt một bàn tay…
Nhắc tới chuyện cũ, lòng Vân Phiên Phiên thấy áy náy vô cùng, hiện giờ cô chỉ muốn lấy công bù đắp, chuộc tội với Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên còn nhớ, vị cao nhân lánh đời nọ ở chân núi Linh Hư.
Xem ra, lúc nào đấy cô phải tìm cơ hội, đưa Tiêu Trường Uyên tới núi Linh Hư bái sư học nghệ mới được.
Cô không thể đưa Tiêu Trường Uyên tới núi Linh Hư ngay bây giờ, bởi nếu cô hành động ngay khi thấy bức tranh này, e là Tiêu Trường Uyên sẽ hoài nghi mất. Chi bằng chờ tới đầu Xuân, cô vờ lấy cớ du Xuân để đưa Tiêu Trường Uyên đi chơi núi Linh Hư, tiện thể bái sư học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/231290/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.