*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Phiên Phiên và Giang Thúy Thúy ngừng thở, bước nhanh đến giữa ruộng.
Ban nãy khi đi qua trường tư thục, hai người còn không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu vị công tử áo xanh kia.
Họ nín tới tận giữa ruộng mới dám thở phào.
Vân Phiên Phiên cảm khái nói: “Không ngờ ở đây còn có người đẹp tuyệt trần thế này.”
Cô cứ tưởng Tiêu Trường Uyên đã đẹp trai lắm rồi, không giờ trên thế gian còn có người đẹp không kém cạnh Tiêu Trường Uyên.
Nét đẹp của Tiêu Trường Uyên là sự tuấn mỹ lạnh nhạt như thần tiên, lạnh lùng cô độc, xa xôi không thể với tới.
Còn công tử áo xanh kia thì như tiên tử bước ra từ bức tranh thủy mặc vẽ cảnh núi sông, thanh nhã tuấn tú, trông rất phúc hậu và vô hại.
Giang Thúy Thúy thấy cô nói vậy, lập tức cảnh giác hơn: “Cô đã có Thạch Đầu đại ca rồi, không được tăm tia A Ngư ca ca nữa!”
Vân Phiên Phiên ngẩn người, cười khẽ: “Biết rồi biết rồi, tôi thèm vào mà tranh cướp A Ngư ca ca của cô nhé.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Thúy Thúy đột nhiên đỏ lựng lên: “Huynh ấy có phải của tôi đâu, cô chớ nói bừa.”
Vân Phiên Phiên cười cười, không đáp lại.
Hai người xuống ruộng bắp, bận rộn cả buổi sáng, bẻ được không ít bắp. Để cảm ơn Vân Phiên Phiên, Giang Thúy Thúy còn tặng cô 10 bắp ngô. Vân Phiên Phiên mừng vui rạo rực ôm bắp về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/231284/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.