Đầu Thu, ven con suối ở làng họ Giang.
Vân Phiên Phiên mở mắt ra, trời xanh ngăn ngắt một màu.
Cô phát hiện mình đang nằm bên bờ suối, nửa người ngâm trong dòng nước lạnh băng.
Áo quần ướt đẫm, dính nhớp trên người cô.
Đầu nặng nề váng vất.
Vân Phiên Phiên ôm cái đầu đau đớn, chậm rãi ngồi dậy, quan sát xung quanh.
“… Đây là đâu?”
Dòng suối róc rách, không ai trả lời cô.
Núi rừng xanh tươi đẹp đẽ ở đàng xa, mây mù lượn lờ, núi xanh ngăn ngắt, cảnh như tranh vẽ…
Nhưng Vân Phiên Phiên lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp ấy.
Bởi vì cô phát hiện một công tử áo đen đẹp trai lạnh lùng nằm bên cạnh cô.
Công tử áo đen có hàng mày dài tựa núi, đôi mắt nhắm nghiền, làn da xanh xao bệnh tật.
(Mày dài tựa núi, lấy tứ từ bài thơ: “Trường mi tảo đại nùng như sơn” thời Minh, thuộc “Việt Nga Khúc”. Tả hàng lông mày chuốt dài thời xưa, còn là một cụm chỉ người (con gái) xinh đẹp. Link bài thơ: Link.)
Đôi môi đỏ của chàng ta mím nhẹ, hàng mi đen dài phủ trên mí mắt, khiến chàng ta có vẻ hơi mỏng manh.
Công tử áo đen vẫn nằm bất động bên bờ suối, y như chết rồi.
… Không phải anh ta hẹo thật rồi đấy chứ?
Tim Vân Phiên Phiên thót lên. Cô sợ quá, vội đưa ngón tay ra, để dưới mũi công tử áo đen kia, thử xem chàng ta còn thở không.
Hơi thở ấm áp phả lên ngón tay cô.
Vân Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm.
May quá, tuy anh ta thoi thóp, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/231272/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.