Gió mát trăng thanh, bóng đêm mờ mịt.
Bây giờ đang là đầu Đông, những đêm Đông ở làng họ Giang vô cùng yên tĩnh và rét lạnh. Giờ Tý (23-1h),giữa đêm khuya yên ắng, tiếng nước tí tách vọng lại từ khoảng sân vắng lặng.
Tiêu Trường Uyên xách thùng nước, dội lên đỉnh đầu mình.
Những giọt nước dính ướt hàng mi đen dày của chàng, lượn xuống theo khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo sáng tỏ, trông vô cùng quyến rũ và cấm dục.
Tiêu Trường Uyên phải dội tầm chín thùng nước đá mới miễn cưỡng dập tắt được ngọn lửa mãnh liệt đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể.
Chàng cất thùng nước về nhà bếp, đóng cánh cửa gỗ của nhà bếp lại, hong khô xiêm y ướt đẫm bằng nội lực. Xong xuôi, chàng mới mở cửa nhà chính, đi vào trong.
Tiêu Trường Uyên rón rén trèo lên giường, duỗi tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh mềm mại của Vân Phiên Phiên.
Cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại trong vòng tay mình.
Tiêu Trường Uyên thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chàng nhất định phải nhẫn nại.
Phải nhẫn nại chịu đựng mãi mãi.
Chàng tuyệt đối không thể để vợ chàng phải chịu nỗi đau lửa cháy đốt thân này.
Tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của Vân Phiên Phiên vọng lại bên tai Tiêu Trường Uyên, chàng chậm rãi thiếp đi.
Trăng sáng treo cao, trong màn đêm đen kịt yên tĩnh, bảy ngôi sao mờ đột nhiên nối liền thành một hàng, tỏa ra ánh sáng màu vàng kim kì dị, chiếu vào khoảng sân.
Tiêu Trường Uyên mở mắt ra trong bóng tối.
Thứ đập vào mắt chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020900/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.