Ánh chiều tà của buổi hoàng hôn ở đằng xa chân trời dần tắt lịm.
Màn đêm màu than chì lặng lẽ buông xuống.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm mát lạnh.
Tiêu Trường Uyên bế ngang Vân Phiên Phiên lên, nhảy xuống chân núi Lạc Tuyền bằng khinh công.
Đám Cấm Vệ Quân dưới chân núi giơ đuốc, yên lặng chờ Tiêu Trường Uyên xuống núi. Khương Khương bị trói gô lại, ném xuống đất. Ả khóc lóc mãi mà chẳng ai để ý tới mình, nhưng ả lại không chịu bỏ cuộc. Khuôn mặt trắng trẻo kháu khỉnh dính đầy những giọt lệ trong suốt, mặt ả đỏ ửng lên vì khóc, ả cất giọng nghẹn ngào: “Tôi cầu xin các anh, các anh tha cho tôi được không? Tôi chỉ là một đứa con nít thôi, chẳng lẽ nhà các anh không có trẻ con? Sao các anh có thể bắt nạt trẻ nhỏ như thế chứ?”
Đám Cấm Vệ Quân ngoảnh mặt làm ngơ, ban nãy họ đã tận mắt thấy đứa trẻ 6 tuổi này móc hộp bạc ra khỏi ngực áo, thả cổ trùng đỏ lòm cắn người lung tung. May mà đao của thống lĩnh nhanh hơn, chặt đứt được cổ trùng, bằng không có lẽ bây giờ đội của họ đã chết cả. Trải qua trận này, chẳng ai dám đối xử với ả ta như trẻ con nữa, họ vội vàng trói gô ả lại bằng dây thừng.
Tiếng khóc thê lương của Khương Khương vô cùng chói tai, nghe cực kỳ ghê rợn trong màn đêm đen thui, như tiếng gào thảm thương của ma quỷ vật vờ ngoài hoang không có nhà để về. Mọi người nghe mà thấy rợn hết cả da, đồng loạt nắm chặt thanh đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020898/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.