*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhận ra cô đang ngẩn ngơ.
Tiêu Trường Uyên trầm giọng gọi cô.
“Nương tử?”
Vân Phiên Phiên hoàn hồn.
Cô ngước hàng mi, nhìn Tiêu Trường Uyên.
Vân Phiên Phiên ngơ ngác gật gật đầu.
“Phu quân diễn giống lắm.”
Tiêu Trường Uyên thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô.
Mắt chàng tối đi, trái cổ chuyển động lên xuống.
Chàng rủ hàng mi đen dày, cặp mắt đen láy sâu thẳm u ám nhìn đôi môi đỏ của Vân Phiên Phiên chằm chằm.
“Vậy nương tử có nên khen thưởng cho ta không?”
Giọng người đàn ông trầm khàn.
Mang theo chút nguy hiểm.
Khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên đỏ lên.
Sau khi nhớ lại tất cả, Tiêu Trường Uyên chẳng bao giờ cho cô chủ động hôn chàng nữa. Hình như chàng rất kháng cự nụ hôn của cô. Lần nào cô cũng chỉ có thể đợi chàng chủ động hôn mình, còn cô không có quyền hôn chàng. Nhưng bây giờ đột nhiên bị Tiêu Trường Uyên nài phần thưởng, tim Vân Phiên Phiên lại bỗng rộn ràng hơn.
Tiêu Trường Uyên duỗi tay, kéo cô vào lòng chàng.
Cặp mắt đen tối nguy hiểm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ của cô.
“Nương tử, ta muốn được thưởng.”
Giọng chàng có vẻ hơi bứt rứt.
Trái tim Vân Phiên Phiên rung động, cô đành phải ngước khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vươn cánh tay mảnh khảnh mịn màng víu cổ Tiêu Trường Uyên. Cô ngẩng đầu, rụt rè hôn lên đôi môi mỏng của chàng. Cô hôn chưa được bao lâu, người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020881/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.