Hàng mi của Vân Phiên Phiên run lên.
Không ngờ Tiêu Trường Uyên mới đi nửa đường lại vòng về ngay.
Tim cô siết lại, cô căng thẳng nhìn chàng, bắt đầu nói dối trong vô thức.
“Thiếp, thiếp muốn đi cho Bling Bling ăn.”
Hồi sáng cô từng hỏi Tiêu Trường Uyên về việc này rồi.
Nhưng lúc ấy Tiêu Trường Uyên không trả lời câu hỏi của cô, chỉ kéo cô luyện ma công.
Cho nên bây giờ cô vừa hay có thể lấy chuyện này làm cái cớ.
Trước kia, mỗi lúc Vân Phiên Phiên lừa gạt Tiêu Trường Uyên, lòng cô luôn thấy áy náy với chàng Uyên mất trí nhớ ngây thơ thuần khiết.
Nhưng bây giờ, người cô đang dối gạt là bạo quân Uyên tàn ác, nên tất cả cảm xúc áy náy trong lòng Vân Phiên Phiên đều không cánh mà bay.
Chỉ còn vẻ hùng hồn ngay thẳng.
Chính nhờ vẻ ngay thẳng này, nên đôi mắt cô trông cực kỳ trong vắt vô tội.
Không giống như đang nói dối.
Tiêu Trường Uyên cũng không hoài nghi lời cô.
Ánh mắt chàng lạnh lẽo âm u, chàng hơi chau mày.
“Trẫm cho nó ăn rồi.”
Vân Phiên Phiên nghe chàng nói thế.
Chẳng hiểu sao lại thấy hơi cảm động.
Mấy nay anh bạo quân cáu gắt quạu cọ như ma mà vẫn không quên cho chó ăn hộ cô…
Đúng là một bạo quân tốt tính hiền lương thục đức.
“Phu quân, sao chàng lại về rồi?”
Vân Phiên Phiên lo Tiêu Trường Uyên phát hiện ra điều gì nên mới quay lại đây.
Nhưng Tiêu Trường Uyên chỉ đi tới, bế ngang Vân Phiên Phiên lên.
Vân Phiên Phiên sợ quá, vội duỗi bàn tay nhỏ, nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020872/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.