*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Trường Uyên mang gương mặt đẹp đẽ sầm sì, đứng yên ngoài cửa.
Chàng còn ôm hai chiếc chăn nệm sạch sẽ trong lòng.
Chàng ngước mắt, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt mình.
Một cơn mưa gió bão bùng mãnh liệt ấp ủ trong đôi mắt đen kịt âm u lạnh lẽo kia.
Chàng muốn xông vào, dạy dỗ nương tử nhà chàng một trận ra trò.
Để nàng không dám nhốt chàng ngoài cửa nữa.
Chỉ cần chàng muốn thì không có bất kì cánh cửa nào trên thế giới này có thể ngăn cản được chàng.
Chàng chỉ cần nhẹ nhàng giơ tay lên.
Là cánh cửa gỗ này sẽ vỡ thành bột mịn trong tay chàng.
Hóa thành hư không.
Thế là chàng có thể đi vào, mạnh bạo cắn cho vợ chàng phát khóc.
Nhưng, Tiêu Trường Uyên lại không làm vậy.
Bởi vì chàng nhận thấy hôm nay tâm trạng vợ chàng hơi lạ kỳ.
Chàng không muốn làm trái mong muốn của nàng.
Chàng biết bây giờ vợ chàng đang đứng ngay sau cánh cửa gỗ kia.
Chàng nghe thấy nhịp tim kịch liệt của nàng, và cả hơi thở mỗi lúc một đè nén và hỗn loạn hơn của nàng.
Nàng nhất định rất sợ chàng sẽ đột nhiên xông vào, nên mới đứng đằng sau cánh cửa.
Tiêu Trường Uyên nắm chặt chăn đệm, vì dùng quá nhiều sức nên đầu ngón tay nhợt nhạt của chàng hơi ngả sang xanh. Đôi môi mỏng của chàng mím chặt, cặp mắt đen băng giá tối tăm, cố sức kìm cơn lửa giận đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020868/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.