Đêm đã khuya rồi, lúc này mà mạo muội tới thăm nhà, có thể sẽ làm Giản Để Nguyệt bực mình.
Vì thế Vân Phiên Phiên quyết định sáng mai hẵng sang chào hỏi Giản Để Nguyệt.
“Phu quân, để sáng mai chúng ta hẵng đi tìm tiền bối nhé.”
Tiêu Trường Uyên đáp: “Được.”
Băng tuyết trên đỉnh núi Linh Hư còn chưa tan hết. Ban đêm gió lớn, khí lạnh sương tuyết phả thẳng vào má Vân Phiên Phiên, cô nép mình trong vòng tay ấm áp của Tiêu Trường Uyên, ngẩng đầu lên nhìn chàng: “Phu quân, chúng ta đi xuống đi…”
Tiêu Trường Uyên khẽ nhíu mày.
Vẻ mặt hơi lạnh lùng.
“Không cho xuống.”
Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ, ngửa đầu hỏi: “Phu quân vẫn còn giận Bling Bling à?”
Bling Bling đang đợi họ trong hang núi.
Chàng không cho phép cô xuống, chắc chắn là vì không muốn cô gặp Bling Bling.
Tiêu Trường Uyên cụp mắt nhìn cô.
Đôi con ngươi kia đen tối lạnh lẽo, giá băng u ám, như đầm lạnh dưới vực sâu, không chứa chút ánh sáng nào.
Đôi môi mỏng của chàng khẽ mím lại, chàng không đáp lại cô.
Vân Phiên Phiên ngoan ngoãn nói: “Nếu phu quân không muốn xuống, thì thiếp không xuống nữa.”
Tuy rằng Tiêu Trường Uyên luôn hạn chế sự tự do của cô, không cho cô bồng chó, không cho cô nói chuyện với người khác, không cho cô vào hang núi ấm áp, nhưng vì Vân Phiên Phiên thấy thẹn trong lòng, cho nên lúc Tiêu Trường Uyên nói ra những yêu cầu vô lý ấy, Vân Phiên Phiên luôn cố gắng hết sức thỏa mãn chàng.
Gió đêm giá buốt, ánh trăng trắng lạnh.
Cô rất giỏi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020861/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.