*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên, chạy qua núi rừng bằng khinh công.
Chỉ một lát sau, họ đã về tới làng.
Tiêu Trường Uyên bế Vân Phiên Phiên vào phòng, thả cô xuống.
Vân Phiên Phiên vừa đặt hai chân xuống đất, cổ tay mảnh khảnh nõn nà của cô đã bị Tiêu Trường Uyên túm chặt.
Cô ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn Tiêu Trường Uyên.
“Phu quân, sao thế?”
Tiêu Trường Uyên cụp mi nhìn cô, đôi mắt đen tuyền tối tăm kia sâu như đầm lạnh, đáy mắt lại có sóng ngầm cuồn cuộn.
Như một con sói trắng nguy hiểm tham lam.
Chàng cất giọng khàn khàn: “Nương tử, ta muốn được thưởng.”
Vân Phiên Phiên sửng sốt ra mặt, bấy giờ mới nhớ ra mình từng nói sẽ thưởng cho Tiêu Trường Uyên.
Khuôn mặt nhỏ của cô lập tức đỏ lên.
Hơi thở dồn dập hơn.
Thân hình Tiêu Trường Uyên cao lớn, chàng cao hơn Vân Phiên Phiên rất nhiều. Đầu Vân Phiên Phiên chỉ chạm tới chỗ trái tim đang đập nơi ngực chàng, vừa hay có thể nghe thấy những nhịp tim đang trở nên dồn dập mãnh liệt của chàng. Sau khi nghe thấy tiếng tim chàng đập, khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên càng đỏ hơn.
Thân hình nhỏ xinh của cô bị cái bóng của người đàn ông cao lớn bao phủ.
Cặp mắt sáng quắc kia nhìn đôi môi anh đào của cô đăm đăm.
Vân Phiên Phiên thấy hơi khó thở trước ánh mắt nóng bỏng của chàng.
Vì ban nãy cần cứu người, nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho/1020852/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.